Chương 30
Năng lực học tập rất mạnh.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Tiểu tử này xong rồi.
Có người thấp giọng nói:
- Cả nhà hắn xong rồi mới đúng.
- Đúng a, ngay cả Phì Long mà cũng dám đánh, coi như hắn đánh nhau có lợi hại mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Có người thấp giọng phụ họa theo.
ngu,ồn 4,vn b,y Hù,ng Bá
- Dường như thì tiểu tử đó đi chung với nữ cảnh sát kia thì phải? Có cảnh sát bảo vệ thì cũng chưa chắc đã có chuyện đâu.
Một người khác lại nói.
- Cảnh sát bảo vệ sao? Tôi đã nghe người ta nói, không ít cảnh sát làm việc cho Phì Long đó.
Có người cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ là kết cục của nữ cảnh sát kia cũng không được tốt.
- Nữ cảnh sát kia trông đẹp thật, thật là đáng tiếc.
Còn có người mở miệng cảm khái.
- Đừng nói nữa, nếu không muốn rước họa vào thân thì chúng ta hãy đi nhanh ra khỏi đây. Phì Long bị đánh đến như vậy, hắn là hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ.
Có một người nhắc nhở một câu.
nguồn 4.vn by Hùng B.á
Nghe người này nói như thế thì sắc mặt của mấy người nhiều chuyện này liền biến đổi, sau đó bọn hắn liền xoay người chạy nhanh đi. Chỉ một lát thì cả khu phố liền trở nên yên tĩnh, không còn lấy một bóng người.
- Tên mập mạp chết tiệt kia, mau cút trở về chuồng heo của ông đi, đừng để cho tôi phải nhìn thấy mặt của ông nữa nếu không thì tôi sẽ làm thịt ông rồi quăng cho chó ăn.
Đường Kim lại hung hắn đá một cước trên lưng Tả Tiểu Long.
Tả Tiểu Long lại kêu rên một tiếng, trên mặt đất lăn lộn một vòng, không thể không nói, năng lực chịu đòn của tên Tả Tiểu Long này thật sự là rất tốt. Bị Đường Kim đá hơn 10 cước vào người rồi thế mà lại không hôn mê bất tỉnh, so với tên Vương man tử thì quả thật Tả Tiểu Long mạnh hơn rất nhiều.
ngu.ồn 4vn b.y Hùn.g Bá
- Em trai, đừng đánh nữa.
Rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng phục hồi lại tinh thần, nàng liền lên tiếng ngăn cản Đường Kim:
- Giúp chị khóa hắn lại, chị muốn đem hắn đến cục cảnh sát.
Đường Thanh Thanh nói xong thì trước tiên liền cúi người xuống nhặt khẩu súng ở dưới đất lên, sau đó nàng hơi nhíu mày một chút rồi đi tới chỗ của Tả Tiểu Long. Tay phải của nàng vừa rồi bị Tả Tiểu Long đánh vào một quyền, giờ phút này vẫn còn hơi đau.
- Chị Thanh, đưa tay của chị cho em xem.
Đường Kim nói xong thì liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, sau đó tay của hắn liền xoa xoa lên bàn tay của Đường Thanh Thanh. Trong lúc nhất thời cơn đau đớn trên cánh tay của Đường Thanh Thanh đã được giảm đi chút ít.
- Hoàn hảo là không có bị thương tổn đến xương cốt, không có việc gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một tối là có thể lành ngay.
Đường Kim mở miệng nói.
Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc:
- Cậu biết y thuật sao?
ngu.ồn 4vn by Hùn.g B.á
- Không biết, chẳng qua là đối với những cấu tạo trên cơ thể con người thì em có quen thuộc mà thôi.
Đường Kim lắc lắc đầu, nói:
- Chị Thanh, chị muốn đưa tên mập mạp chết tiệt này về đồn cảnh sát sao? Tại sao lại không trực tiếp ném hắn lên trên đường?
- Ném hắn ở đây thì quá tiện nghi cho hắn. Hắn đã đánh lén cảnh sát hơn nữa còn muốn đoạt súng, còn muốn giết chị, chị sẽ đem hắn bắt lại, để cho hắn ở trong kia ăn cơm tù 10 năm.
Đường Thanh Thanh dùng ánh mắt oán hận nhìn Tả Tiểu Long, sau đó nàng lấy còng tay ra rồi còng Tả Tiểu Long lại.
nguồ.n 4vn b.y Hù.ng Bá
Đường Thanh Thanh lấy ra một chiếc điện thoại di động sau đó nói vào trong đấy:
- Đội trưởng, tôi là Đường Thanh Thanh, hiện tại tôi đang đứng trước quán lẩu Tứ Hải ở đường phía Bắc Nam Sơn, tôi đã bắt được Tả Tiểu Long… đúng rồi là Phì Long, hắn muốn đánh lén cảnh sát hơn nữa lại còn muốn giết tôi… Được … Được… Tôi sẽ đứng đây đợi. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Để điện thoại di động xuống, Đường Thanh Thanh lại nhìn vào Đường Kim rồi nói:
- Tiểu đệ, chị đã gọi điện cho đội trưởng, anh ấy lập tức sẽ đưa xe đến đây, tối nay cậu có rảnh không? Hiện tại chị cần lấy lời khai của cậu, nói cách khác nếu không có nhân chứng chứng minh Tả Tiểu Long động thủ trước với chị thì chỉ sợ là không có cách nào để định tội hắn.
- Chỉ là ghi chép thôi sao?
Đường Kim nhớ tới hôm qua chính bản thân mình đi tới đồn cảnh sát, rồi trải qua những chuyện trong đó thì không khỏi có chút lo lắng:
- Đừng có coi em là phạm nhân mà thẩm vấn a.
- Sẽ không có như vậy đâu, có chị ở đây thì sẽ không có người nào dám coi cậu thành phạm nhân. Chị đã nói với cậu rồi, trong sở cảnh sát chị chính là một đóa hoa được rất nhiều người hoan nghênh đó.
Bộ dạng của Đường Thanh Thanh tỏ ra tự hào.
nguồn 4vn b.y Hù.ng Bá
- Được rồi, vậy thì em đi với chị.
Đường Kim yên lòng sau đó nhìn vào Tả Tiểu Long nằm ở dưới mặt đất, hắn nhịn không được mà hỏi:
- Chị Thanh, đến cuối cùng thì tên mập mạp chết tiệt này có thù oán gì với chị vậy?
- Sau này chị sẽ nói cho cậu biết, tóm lại là thù oán giữa chị và hắn rất nhiều, chị làm cảnh sát là muốn tự mình bắt tên cầm thú này.
Khuôn mặt của Đường Thanh Thanh khẽ buồn, giọng nói cũng hạ thấp, hiển nhiên là hiện tại nàng cũng không muốn nói đến chuyện này.
Đường Kim cũng không hỏi thêm điều gì nữa. Kỳ thật thì lúc nãy Đường Thanh Thanh đã nói rồi, Tả Tiểu Long làm hại cha của nàng suốt phần đời còn lại ngồi trên xe lăn. Kỳ thật thì xem ra thù này cũng rất lớn, hắn chỉ có chút tò mò muốn biết tình huống cụ thể mà thôi.
nguồ.n 4vn b.y H.ùng Bá
Mấy phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở ven đường, rất nhanh hai tên cảnh sát từ trong xe đi xuống, đi về phía Đường Thanh Thanh.
- Thanh Thanh, không có việc gì chứ?
Đi ở phía trước là một nam cảnh sát khoảng chừng 30 tuổi, thân người có chút cao lớn, bộ dạng cũng rất anh tuấn. Hắn nhìn vào Đường Thanh Thanh, có thể thấy bộ dạng hắn rất quan tâm đến Đường Thanh Thanh.
- Đội trưởng, tôi không sao.
Đường Thanh Thanh vội vàng nói:
- Chỉ là bị một chút vết thương nhỏ mà thôi.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Đội trưởng quét mắt nhìn vào Phì Long cùng với hai tên nam tử đi cùng với Tả Tiểu Long nằm ở dưới mặt đất, trong mắt nhất thời xuất hiện một tia kinh ngạc:
- Thanh Thanh, đây là do cô làm sao?
nguồn 4.vn by H.ùng Bá
- Không phải, tôi đâu có lợi hại như vậy đâu.
Đường Thanh Thanh có chút không được tự nhiên cho lắm, nàng nhìn về phía Đường Kim rồi nói:
- Là em trai của tôi giúp tôi.
- Em trai của cô sao?
Tên đội trưởng có chút ngạc nhiên, sau đó tầm mắt của hắn chuyển dời ra khỏi người Đường Thanh Thanh, rồi ngó về Đường Kim:
- Thanh Thanh, tôi cũng không biết cô còn có một người em trai a.
- Đội trưởng, nó chính là em trai của tôi. Hôm nay tôi mới vừa nhận nó làm em kết nghĩa của mình, nó gọi là Đường Kim, cậu ta rất lợi hại, nếu không phải là do cậu ta cứu tôi thì khẳng định súng của tôi sẽ bị Tả Tiểu Long đoạt đi rồi.
Đường Thanh Thanh lôi kéo cánh tay của Đường Kim rồi hướng về tên đội trưởng kia nói:
- Em trai, đây chính là đội trưởng đội hình cảnh của chị, tên là Hà Vĩ Minh.
- Em kết nghĩa à?
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh tỏ ra cổ quái, liếc mắt vào Đường Thanh Thanh và Đường Kim một cái rồi nói:
- Thanh Thanh, thật ra thì cô cũng tìm đuộc một người em kết nghĩa rất lợi hại a. Tạm thời không nói vấn đề này nữa, đem người mang về trong cục rồi nói sau.
n.guồn 4v.n by Hùng Bá
Nói xong lời này, Hà Vĩ Minh liền hướng về phía Tả Tiểu Long đi tới:
- Phì Long, càng ngày thì lá gan của ông cũng càng to ra. Ông lại dám đánh cảnh sát hơn nữa còn muốn đoạt súng từ trên người cảnh sát nữa, lúc này thì tôi xem ông làm thể nào để trốn thoát được?
Hà Vĩ Minh cùng một người cảnh sát khác cũng nhau đem Tả Tiểu Long kéo từ trên mặt đất lên rồi nhét vào trong chiếc xe cảnh sát. Mà hai tên nam nhân đi theo Tả Tiểu Long cũng bị lôi dậy rồi nhét vào trong đó luôn, chỗ ngồi phía sau đã bị nhét đầy, đến lúc này, ngay cả Đường Thanh Thanh và Đường Kim cũng không có cách nào ngồi trong này được.
- Đội trưởng, mọi người về trước đi, tôi sẽ đi xe đạp điện về sau.
Đường Thanh Thanh đề nghị nói với Hà Vĩ Minh. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được rồi.
Hà Vĩ Minh gật đầu sau đó hắn nhìn về phía Đường Kim rồi nói:
- Thanh Thanh, nhớ rõ là cô hãy đem cậu em trai của cô đến cục cảnh sát luôn, chúng ta cần nhân chứng.
nguồn 4.vn by. Hùng Bá
- Tôi biết rồi.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu.
Hà Vĩ Minh cũng không còn nói cái gì nữa, rất nhanh mở ra xe cảnh sát rồi rời đi.
- Cậu em, chúng ta đi thôi.
Đường Thanh Thanh lại bước lên chiếc xe điện của mình rồi nhìn vào Đường Kim nói.
- Chị Thanh, tay của chị đang bị thương, có thể chở được sao?
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra lo lắng hỏi Đường Thanh Thanh.
nguồn 4vn by Hù.ng Bá
- Hẳn là không sao, cũng không đau cho lắm.
Đường Thanh Thanh cũng không xác định được điểm này.
- Hay là cứ để em chở cho.
Đường Kim nghĩ nghĩ một lát rồi nói.
Đường Thanh Thanh nhất thời ngẩn ngơ:
- Không phải lúc nãy cậu nói rằng cậu không biết lái xe sao?
- Hiện tại thì em đã học được rồi.
Đường Kim cười hì hì, nói.
- Đứa em chết tiệt này, có phải trước đó cậu giỡn mặt với chị hay không hả?
Đường Thanh Thanh nhất thời có chút tức giận, rõ ràng là lúc nãy tên tiểu quỷ này cố ý chiếm tiện nghi của nàng.
nguồn 4vn by Hùng Bá
- Không phải.
Đường Kim cũng thề thốt phủ nhận điểm này:
- Chị Thanh, chẳng qua là năng lực học tập của em rất mạnh mà thôi, nhìn người ta làm một lần thì em sẽ học được ngay.
11.08.2013
Chương 31
Quan hệ nam nữ.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Đường Thanh Thanh có chút không biết phải nói cái gì, cậu em này rõ ràng là trợn mắt chém gió. Coi như năng lực học tập của hắn có mạnh như thế nào chăng nữa thì cũng không thể học nhanhh như thế a.
- Sau này chị đây sẽ tìm cậu để tính sổ.
Đường Thanh Thanh hừ một tiếng:
- Đi thôi, để chị chỉ đường cho cậu.
Sau một lát, khi Đường Kim lái xe chở nàng đi ở trên đường thì lúc này Đường Thanh Thanh mới lại càng thêm xác nhận suy đoán của mình là đúng, cậu em này tuyệt đối là lừa nàng.
ng,uồn 4,vn by H,ùng Bá
Điều này làm cho Đường Thanh Thanh có chút không biết nói gì. Biểu hiện trước đó của Đường Kim đã khiến cho nàng xác định được bản thân nàng đã lừa được một bảo bối, nhưng mà nàng phát hiện ra lừa được tên tiểu đệ bất lương có ý đồ với nàng này lại là một chuyện không hay cho lắm. Hiển nhiên là bên ngoài của hắn tuy là hơi khờ một chút nhưng bản chất hắn lại chính là một tiểu sắc làng, chẳng phải sau này nàng sẽ cùng múa với một tên sắc lang như Đường Kim sao?
Khoảng mười mấy phút sau, dưới sự chỉ đường của Đường Thanh Thanh thì Đường Kim cũng đã chở nàng tới trước đồn cảnh sát của thành phố Ninh Sơn.
Tuy rằng lúc này đã hơn 8h tối nhưng mà trong cục cảnh sát vẫn có không ít người. Dọc theo đường đi thì Đường Thanh Thanh gặp được không ít người, dường như mỗi người thấy Đường Thanh Thanh thì liền chào hỏi với nàng. Thấy được diểm này thì Đường Kim nhìn ra ở trong này nhân duyên của Đường Thanh Thanh với mọi người cung quả thật không tệ.
Kỳ thật thì điều này cũng bình thường thôi, dù sao thì Đường Thanh Thanh cũng là một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đương nhiên không phải là nàng có nhân duyên tốt, cũng không phải là nàng xinh đẹp mà là bởi vì cha nàng, Đường Hạo Nhiên.
Đường Hạo Nhiên là một cảnh sát tốt nhất của đội hình cảnh ở trong thành phố Ninh Sơn này, đáng tiếc là mười mấy năm trước lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến cho hai chân ông bị liệt. Từ đó về sau thì Đường Hạo Nhiên chỉ có thể làm bạn với chiếc xe lăn, mà Đường Thanh Thanh lại là con gái duy nhất của Đường Hạo Nhiên, sau khi nàng tốt nghiệp học viện cảnh sát thì liền được điều đến cục cảnh sát Ninh Sơn này làm việc. Sau đó nàng cũng bị không ít người chăm sóc, người đứng đầu của cục cảnh sát này từng là người đi theo Đường Hạo Nhiên mà đại đội trưởng hình cảnh Hà Vĩ Minh lại chính là đồ đệ của Đường Hạo Nhiên trước đây.
nguồn 4v,n b,y H,ùng Bá
Có một ít quan hệ ở bên trong như vậy, hơn nữa hiện tại Đường Thanh Thanh lại là hoa khôi trong cục cảnh sát này cho nên mặc dù năng lực phá án của Đường Thanh Thanh thật sự không được tốt cho lắm nhưng mà nàng vẫn được những người trong cục cảnh sát này hoan nghênh.
Vừa mới đến được cục cảnh sát, thấy được Đường Thanh Thanh được hoan nghênh đến như vậy thì Đường Kim cũng bắt đầu tin tưởng vào năng lực của nàng nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện được sự tình cũng không có đơn giản như vậy.
Sau khi đi vào cục cảnh sát khoảng mười phút thì một lần nữa Đường Kim lại ngồi ở trong phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn này thì trừ Đường Kim hắn ra thì còn có hai cảnh sát, một người cảnh sát là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, còn một cảnh sát còn lại là một nữ cảnh sát trẻ tuổi đang làm nhiệm vụ ghi biên bản.
- Tên cậu là gì?
Lúc này, tên cảnh sát trung niên bắt đầu mở miệng hỏi nhưng mà giọng nói tỏ ra rất hòa khí.
- Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Kim trả lời.
nguồ,n 4,vn by Hùng Bá
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Tên cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi.
- Mười sáu tuổi.
Đường Kim cũng tiếp tục trả lời.
- Còn đi học sao?
Tên cảnh sát trung niên khẽ nhíu mày lại, dường như hắn không ngờ rằng Đường Kim lại nhỏ tuổi đến như vậy.
- Mới vừa lên lớp 10.
Đường Kim ngáp một cái, mấy vấn đề này thật sự là rất nhàm chán a. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Học ở trường nào?
Tên cảnh sát trung niên vẫn như cũ, vẫn hỏi những vấn đề không quan trọng này.
- Trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim lại ngáp một cái, làm ghi chép thực nhàm chán a.
Tên cảnh sát trung niên này liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, dường như cảm thấy có chút ý muốn. Hắn ngừng lại khoảng hai giây rồi tiếp tục hỏi thêm:
- Cậu và Đường Thanh Thanh có quan hệ như thế nào?
- Quan hệ chị em.
Đường Kim lời ít mà ý nhiều.
nguồn 4v,n by Hù,ng B,á
- Chị em ruột à?
Cảnh sát trung niên khẽ nhíu mày lại.
- Không phải, nàng là chị kết nghĩa của tôi.
Đường Kim bắt đầu cảm thấy việc này có chút không đúng, không phải là hắn đang làm nhân chứng sao? Thấy thế nào mà dường như tình cảnh của hắn lại giống với tình cảnh đêm qua a?
- Trừ việc này ra thì hai người còn còn có quan hệ gì khác không?
Cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi Đường Kim.
- Uhm, để tôi suy nghĩ lại.
Đường Kim làm ra một bộ dạng lo lắng, sau đó gật gật đầu:
- Còn.
- Cái gì?
Cảnh sát trung niên hỏi một câu.
nguồ,n 4v,n by H,ùng Bá
- Quan hệ nam nữ.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Trong mắt của cảnh sát trung niên hiện lên một tia vui mừng:
- Hai người là tình nhân sao?
- Không phải.
Đường Kim lại lắc lắc đầu.
- Không phải cậu vừa nói quan hệ giữa cậu và Đường Thanh Thanh là quan hệ nam nữ sao?
Giọng nói của cảnh sát trung niên này tỏ ra hơi giận.
- Tôi là nam, chị ta là nữ, không phải là quan hệ nam nữ sao?
Đường Kim nghiêm trang nói, hắn liếc mắt nhìn qua nữ cảnh sát đang ghi biên bản ở bên cạnh:
- Ông xem đi, ông là nam còn cô ta là nữ, cho nên quan hệ giữa hai người, kỳ thật thì cũng là quan hệ nam nữ.
nguồn 4vn by Hù,ng ,Bá
- Rầm!
Cảnh sát trung niên liền vỗ bàn:
- Nói hươu nói vượn, cậu hãy thành thật đi.
- Tôi chỉ biết là lúc này lại xảy ra vấn đề.
Đường Kim không khỏi thở dài, hắn đây gọi là số phận đen đủi a. Lần đầu tiên đến cục cảnh sát, vốn là để ghi chép, thế mà kết quả lại bị người ta xem bản thân mình là phạm nhân. Đêm nay, đây là lần thứ hai hắn vào cục cảnh sát, vốn hắn làm nhân chứng, nhưng mà hiện tại xem ra thì rõ ràng mọi chuyện cũng không hẳn là như thế.
- Đường Kim, cậu đã sinh sự đánh nhau, kết quả là một người trọng thương, hai người hôn mê, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tôi khuyên cậu nên thành thật một chút.
Giọng nói của tên cảnh sát trung niên này tỏ ra vô cùng nghiêm khắc hơn nữa sắc mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên âm trầm:
- Thành thật thì sẽ được khoan hồng, kháng cự lại thì sẽ bị trừng trị. Cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên cho nên nếu cậu bị người ta xui khiến thì chỉ cậu cậu nói ra người xui khiến cậu làm ra những hành động như vậy thì cậu sẽ được giảm án.
nguồn 4,vn by Hù,ng Bá
- Tôi nói cho ông biết nha, cái tên mập mạp chết tiệt kia bị mang đi như thế nào lại trở nên phối hợp như vậy? Thì ra là sớm có hậu chiêm a.
Đường Kim thì thào tự nhủ, đột nhiên hắn ý thức là có thể Đường Thanh Thanh đang gặp đại phiền toái.
- Cậu đang nói thầm thì cái gì đó? Mau mau thành thật khai báo đi. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tên cảnh sát trung niên lại vỗ bàn một lần nữa.
- Tôi muốn gặp Đường Thanh Thanh.
Đường Kim thản nhiên nói.
- Đợi sau khi cậu khai báo rõ ràng rồi thì dĩ nhiên là cậu có thể thấy nàng.
Tên cảnh sát trung niên lạnh lùng nói.
- Xem ra thì quả nhiên chị Thanh đã gặp phiền toái a.
Đường Kim lại nói lầm bầm sau đó hắn đứng lên.
- Làm cái gì đó? Mau mau ngồi xuống cho tôi?
Tên cảnh sát trung niên thấy Đường Kim đứng dậy thì hắn vội vàng đứng lên mà nữ nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ ghi biên bản kia cũng tỏ ra cảnh giác, nhìn vào Đường Kim.
- Các người bị bệnh, tôi đi tìm bác sỹ chữa bệnh cho các người.
Đường Kim không chút hoang mang nói, vừa nói hắn vừa đi ra cửa phòng thẩm vấn.
nguồ.n 4vn b.y Hùng Bá
- Nói hươu nói vượn, ai nói chúng ta bị bệnh, đứng lại cho ta…
Tên cảnh sát trung niên nổi giận quát lên một tiếng, nhưng mà đúng lúc này đột nhiên hắn cảm thấy được trời đất đang xoay chuyển, rồi đột nhiên trước mặt của hắn trở nên tối sầm, hắn vô lực ngồi xuống sau đó liền ngã sấp xuống bàn trong phòng thẩm vấn, hắn đã hôn mê rồi.
Mà dường như trong cùng một lúc nữ nhân viên làm nhiệm vụ ghi chép kia cũng gục ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự.
- Tôi đã nói rằng các người bị bệnh mà.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu:
- Giấu bệnh sợ thầy thuốc thật sự là không đúng a.
Vừa nói thì Đường Kim vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
nguồn 4vn by Hùng Bá
Trong văn phòng của đại đội trưởng đội hình cảnh, Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt của nàng tỏ ra khó tin.
- Đội trưởng, anh nói cái gì? Các anh muốn thả Tả Tiểu Long ra hơn nữa còn muốn bắt Đường Kim sao? Như vậy làm sao được?
Đường Thanh Thanh tức giận nói.
- Thanh Thanh, hiện tại chúng ta đã có đầy đủ chứng cớ cho thấy rõ ràng là Đường Kim động thủ đánh người trước, gây ra thương tích với Tả Tiểu Long. Hơn nữa hai tên thủ hạ của Tả Tiểu Long vẫn còn hôn mê bất tỉnh đến giờ, đây quả thực là một tội nghiêm trọng. Tôi biết hắn là người mà cô mới nhận làm em trai kết nghĩa của mình, tôi cũng muốn giúp cô nhưng mà chứng cớ đã có đầy đủ, cho nên tôi cũng bất lực, không thể giúp cô được.
11.08.2013
Chương 32
Đường Thanh Thanh thất vọng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Chứng cớ vô cùng chính xác sao?
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra không thể tin tưởng nổi nhìn vào Hà Vĩ Minh:
- Đội trưởng, trên thực tế rõ ràng là Tả Tiểu Long đã chủ động công kích tôi, Đường Kim chỉ là ra tay phòng vệ chính đáng hơn nữa hắn còn thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, hắn đã cứu tôi. Hiện tại, làm sao có thể nói là do hắn động thủ đánh người được? Lại còn nói cái gì là chứng cớ chính xác nữa? Cái này căn bản là đổi trắng thay đen mà.
- Thanh Thanh, cô đừng nên kích động.
Giọng nói của Hà Vĩ Minh có chút ôn hòa, kiên nhẫn giải thích cho Đường Thanh Thanh hiểu:
- Đối với cảnh sát chúng ta mà nói thì kỳ thật quan trọng nhất không phải là sự thật, mà đó chính là chứng cớ. Chúng ta nhận định một vụ án thì chỉ có thể dùng chứng cớ mà nói, có người có thể chứng minh rõ ràng là Đường Kim ra tay động thủ trước với Tả Tiểu Long. Mà Đường Kim thì không thể tìm thấy nhân chứng nào chứng minh hắn vô tội, hơn nữa vết thương trên người của Tả Tiểu Long cũng không phải là giả mà Đường Kim lại không hao tổn một sợi long tóc nào. Điều này rõ ràng chứng mình Đường Kim người đáng nghi nhất, mọi chứng cớ để chứng minh hắn có tội.
- Người làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long nhất định là do anh nói láo.
Đường Thanh Thanh căm giân nói, nhưng lập tức nàng phát hiện có diều không thích hợp:
- Đội trưởng, mới vừa đưa Tả Tiểu Long đến cục cảnh sát này chưa đến mười phút, thế nào lại có nhân chứng nhanh đến như vậy?
nguồ,n 4v,n by H,ùng Bá
- Thanh Thanh, cô có điều không biết, cho dù hiện tại Tả Tiểu Long không có nhân chứng nhưng mà hắn nhất định có thể tìm được nhân chứng đến đây. Mà Đường Kim kia, cho dù hắn có thể tìm nhân chứng tới đây để chứng minh hắn vô tội thì cuối cùng nhân chứng kia cũng nhất định sẽ biến mất. Đây là bổn sự của Tả Tiểu Long, cũng bởi vì như thế mà mấy năm nay Tả Tiểu Long hết những chuyện xấu cũng vẫn bình yên vô sự như vậy là bởi vì chúng ta vẫn thủy chung không tìm được chứng cớ để chứng minh hắn có tội. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hà Vĩ Minh thở dài:
- Thanh Thanh, tôi biết là cô không tin lời của tôi nhưng mà đêm nay thì thật sự cô đã quá xúc động. Tôi biết cô làm cảnh sát làm muốn báo thù cho cha của cô, nhưng mà nếu như Tả Tiểu Long dễ dàng bị bắt như vậy thì chúng tôi đã sớm bắt hắn rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?
- Đội trưởng, tôi có thể làm nhân chứng cho Đường Kim.
Đường Thanh Thanh cắn răng nói:
- Tôi thể để cho hắn bị người khác vu oan được.
- Thanh Thanh, quả thật cô thì cô nên làm nhân chứng bất quá không phải là làm nhân chứng cho Đường Kim mà làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long.
Hà Vĩ Minh lại thở dài:
- Đây là điều kiện của Tả Tiểu Long, nếu như cô vì hắn mà làm nhân chứng, chứng minh là do Đường Kim động thủ đánh người trước thì hắn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng mà nếu như cô không làm nhân chứng cho hắn thì cô sẽ giống như Đường Kim, cô sẽ trở thành người phạm tội….
- Cái gì ?
Lúc này Đường Thanh Thanh quả thật cho rằng mình đã nghe lầm.
ng,uồn 4v,n by H,ùng Bá
- Thanh Thanh, tôi biết cô sẽ khó chấp nhận sự thật này nhưng mà cô cũng cần phải bảo vệ lấy bản thân mình. Cô nhất định cần phải làm như vậy, dù sao thì Đường Kim cũng không phải là em trai ruột của cô, cô hãy vứt bỏ hắn mà tự bảo vệ lấy chính mình đi. Hiện tại thì đây chính là cơ hội tốt nhất của cô.
Bộ dạng của Hà Vĩ Minh tỏ ra bất đắc dĩ:
- Nếu cô không làm như vậy thì chẳng những cô không thể làm cảnh sát nữa, thậm chí cô có thể bị ngồi tù. Tiền đồ của cô cứ như thế mà bị hủy diệt rồi.
- Không có khả năng.
Đường Thanh Thanh liền cự tuyệt:
- Chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy thì Đường Thanh Thanh tôi sẽ không làm.
- Thanh Thanh, tôi hy vọng cô nên lo lắng về chuyện này. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì cha của cô sẽ do ai chăm sóc đây?
Hà Vĩ Minh khuyên nhủ Đường Thanh Thanh.
- Đội trưởng, anh không cần phải nói thêm những lời nào nữa. Tôi không tin rằg trên đời này sẽ không có nơi này không biết lý lẽ, tôi sẽ không khuất phục.
Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kiên quyết:
- Đường Kim vì tôi mà mới làm chuyện này cho nên tôi càng không có khả năng phản bội lại cậu ta.
- Đường Thanh Thanh, cô đừng nên xúc động như thế. Sự việc nếu làm ra lớn thì đối với cô cũng không có chỗ tốt nào, chỉ cần cô có thể đứng ra chứng minh là Đường Kim động thủ đánh Tả Tiểu Long trước thì cô sẽ giống như trước đây, vẫn làm một người cảnh sát. Mọi chuyện cũng chưa từng hề xảy ra.
Hà Vĩ Minh tiếp tục tận tình khuyên bảo Đường Thanh Thanh.
ngu,ồn 4,vn b,y Hù,ng Bá
Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trên mặt của nàng lộ ra tia cổ quát, sau một lát, đột nhiên nàng mở miệng nói:
- Đội trưởng, kỳ thật thì sau khi tôi gọi điện thoại cho anh thì tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt xong xuôi rồi phải không?
- Thanh Thanh, cô đang nói cái gì đó?
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh hơi đổi.
- Đội trưởng, bản thân tôi không phải là một người cảnh sát vĩ đại nhưng mà tôi cũng không phải là một kẻ ngu. Có rất nhiều chuyện mà tôi đã sớm nhìn ra rồi nhưng mà chẳng qua tôi không muốn nói mà thôi.
Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh có chút cổ quái:
- Lúc vừa mới bước vào cục cảnh sát thì thật sự tôi đã nghĩ đến là anh chăm sóc tôi nguyên nhân là bởi vì cha của tô. Nhưng mà dần dần thì tôi càng phát hiện được những điều xảy ra ở cục cảnh sát này đều là giả dối cả, ngay cả việc tôi được hoan nghênh ở cục cảnh sát này cũng là giả hết. Nhiều lần tôi yêu cầu điều tra Tả Tiểu Long thì các anh đều đáp ứng nhưng mà các anh còn chưa bắt tay vào làm. Mà tối hôm nay khi tôi bắt được Tả Tiểu Long, đem hắn giải về cục cảnh sát thì đột nhiên Tả Tiểu Long kẻ là tội phạm đột nhiên trở thành người bị hại. Tôi tin tưởng là căn bản Tả Tiểu Long sẽ không được đưa vào sở cảnh sát, ở trên đường, các anh đã đem hắn thả ra rồi, có đúng không?
nguồ,n 4v,n b,y Hùng Bá
- Thanh Thanh, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hà Vĩ Minh cười một cách ảm đạm:
- Tôi vừa mới nói qua cho cô rồi, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, hết thảy khi làm việc gì đó cũng cần phải có chứng cớ, cho nên chúng ta mới không có cơ hội bắt Tả Tiểu Long.
- Tôi tin tưởng, hiện tại khi tôi gọi điện đến bệnh viện để thăm hỏi thì nhất định có thể tra được ở đó có một người bệnh tên là Tả Tiểu Long.
Đường Thanh Thanh lấy điện thoại di động của mình ra, làm ra bộ dạng dường như muốn gọi điện. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thanh Thanh, mặc dù là phạm nhân đã bị thương nhưng mà hắn cũng cần đi đến bệnh viện để điều trị vết thương trước.
Sắc mặt Hà Vĩ Minh bình tĩnh, hiển nhiên là hắn đã thừa nhận sự thật lúc này Tả Tiểu Long đang ở bệnh viện.
nguồn 4vn ,by Hùn,g B,á
Trong mắt của Đường Thanh Thanh xuất hiện một tia thất vọng, mặc dù là Hà Vĩ Minh vẫn chưa thừa nhận những chuyện nàng nói là sự thật nhưng mà nàng cũng hiểu được, có một số việc thì cũng giống như với suy đoán của nàng.
- Tôi sẽ cứu Đường Kim ra.
Đường Thanh Thanh xoay người, nàng muốn rời khỏi văn phòng này. Nàng phát hiện được bản thân của mình quả thực là một chuyên nực cười, nói cái gì là bảo vệ an toàn cho Đường Kim nhưng cuối cùng hắn lại cứu nàng, hơn nữa vì nàng mà hắn còn mang tội danh mà mình không nên có.
- Thanh Thanh, cô có thể đi bất quá cô cần phải để lại súng lục cùng thẻ công tác của mình.
Giọng nói của Hà Vĩ Minh vang lên từ đằng sau lưng, truyền đến tai của Đường Thanh Thanh.
- Cái gì?
Nghe được Hà Vĩ Minh nói như thế thì Đường Thanh Thanh liền quay đầu lại nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt nàng không thể tưởng tượng được.
- Thanh Thanh, tạm thời thì cô đã bị cách chức.
Hà Vĩ Minh thản nhiên nói.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, còn có tức giận.
Vẻ mặt của Hà Vĩ Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đối với sự tức giận của Đường Thanh Thanh thì hắn cũng không nhìn thấy.
nguồn 4vn by Hùng Bá
Cuối cùng thì Đường Thanh Thanh cũng sờ vào bên hông của mình, nàng chuẩn bị lấy bao súng của mình ra. Hiện giờ nàng đã hoàn toàn hiểu được, nàng không nên đem mọi hy vọng gởi vào trên người của tên Hà Vĩ Minh này. Trong cục cảnh sát này cũng không có một ai gọi là nguyện ý giúp đỡ nàng, nếu như bọn hắn nguyện ý giúp đỡ nàng thì căn bản nàng cũng không cần làm cảnh sát nữa, mà Tả Tiểu Long cũng sẽ không có bình yên vô sự cho đến bây giờ.
- Chị Thanh, tại sao chị vẫn chưa về nhà?
Đột nhiên một giọng nói từ sau lưng của Đường Thanh Thanh truyền đến.
Đường Thanh Thanh vốn là ngẩn ngơ, sau đó nàng bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt tỏ ra vui mừng:
- Tiểu đệ, cậu…cậu, cậu không có xảy ra việc gì sao?
- Chị Thanh, lời này của chị có chút kỳ quái a, làm sao mà em lại có thể xay ra chuyện được?
Đường Kim làm ra một bộ dạng buồn bực:
- Em mới vừa làm xong ghi chép với bọn họ, bọn họ đã để em ra ngoài a.
Nhìn vào Đường Thanh Thanh còn đang sững sờ đứng ngay tại đó thì Đường Kim lại bước lên nắm lấy cánh tay của nàng rồi kéo nàng bước đi:
- Chị Thanh, đi thôi, đã muộn rồi, em còn muốn về ngủ nữa. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
nguồn 4vn by Hùng Bá
Đường Thanh Thanh mơ mơ màng màng bị Đường Kim nắm lấy cánh tay lôi ra khỏi văn phòng của Hà Vĩ Minh, nàng tỏ ra mê hoặc, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, ngay tại lúc Đường Kim nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh kéo đi thì lại nghe được một tiếng quát:
- Đứng lại đó.
11.08.2013
Chương 33
Chó không có răng nanh.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Người lên tiếng quát Đường Kim và Đường Thanh Thanh dừng lại chính là Hà Vĩ Minh. Hiện tại thì hắn không biết vì sao Đường Kim lại thoát ra khỏi phòng thẩm vấn nhưng mà hắn biết rằng, nếu một khi Đường Kim cứ như vậy mà rời khỏi nơi này thì kế hoạch kia của hắn liền bỏ đi.
- Wey, sao lại có tiếng chó sủa vậy?
Đường Kim không thèm quay đầu lại mà có chút ngạc nhiên nhìn vào Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh lại ngẩn người, tiểu đệ này đang làm gì đấy?
- Đường Kim, ai cho cậu ra khỏi phòng thẩm vấn hả?
Hà Vĩ Minh quát lên.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng xoay người lại khi thấy được trước mặt là Hà Vĩ Minh thì liền ngạc nhiên:
- Ồh, thì ra là anh đang ở đây kêu a.
- Cậu nói cái gì đó hả?
Hà Vĩ Minh tỏ ra tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Kim.
Ng,uồn 4,vn b,y Hùng Bá
- Heo thì phải có giác ngộ của của heo. Tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia không có giác ngộ làm heo cho nên tôi đã chặt đứt một cái móng heo của hắn, đồng dạng làm chó phải có giác ngộ của chó, không nên tùy tiện cắn người. Nếu không thì sẽ bị nhổ răng nanh ra đó. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Kim nhìn vào Hà Vĩ Minh, giọng nói không nhanh không chậm:
- Tôi biết anh đang chơi cái gì, bất quá tôi cũng là một con người khiêm tốn cho nên tôi cũng không muốn làm lớn việc này lên. Cho nên, nếu anh có giác ngộ tốt thì để cho tôi và chị Thanh cứ như vậy mà rời khỏi đây, tôi sẽ coi là không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng mà nếu anh cứ khăng khăng đòi giữ tôi và chị Thanh ở lại đây thì tôi sẽ khiến cho anh hiểu thế nào là chó không có răng, từ nay về sau sẽ không thể cắn người nữa.
- Đường Kim, tôi thật sự rất bội phục cậu, tôi làm cảnh sát được mười mấy năm rồi mà không có ai dám đứng trước mặt mắng tôi cũng không có ai dám uy hiếp tôi.
Hà Vĩ Minh lãnh lãnh nhìn vào Đường Kim, thân thể của hắn khẽ run lên nhè nhẹ hiển nhiên là lúc này hắn vô cùng tức giận nhưng mà hắn vẫn như cũ, thân thể vẫn tỏ ra trấn định. Không thể không nói, tố chất tâm lý của Hà Vĩ Minh thật là mạnh.
- Tiểu đệ, rốt cuộc thì đã phát sinh chuyện gì vậy? Bọn hắn không phải là muốn cố ý đổ tội cho cậu sao? Như thế nào mà cậu lại có thể ra khỏi phòng thẩm vấn được?
Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nàng liền nhỏ giọng hỏi Đường Kim.
Đường Kim còn chưa kịp mở miệng trả lời câu hỏi của Đường Thanh Thanh thì đột nhiên vào lúc này một người cảnh sát vội vội vàng vàng chạy vào đây, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Hà Vĩ Minh rồi nói:
- Đội trưởng, hai người bọn họ ở phòng thẩm vấn đã hôn mê.
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh liền biến đổi:
- Mau goi xe cứu thương.
- Vâng, đội trưởng!
Cảnh sát kia lên tiếng sau đó đi gọi điện.
Nguồ,n 4vn by Hùn,g B,á
Lúc này Hà Vĩ Minh lại nhìn vào Đường Kim, hừ lạnh một tiếng:
- Đường Kim, đây là cậu muốn bỏ trốn sao?
- Xem ra thì anh cũng có bệnh.
Đường Kim ngáp một cái rồi nói:
- Nếu đã như thế thì tôi cũng không có tâm tình mà tính toán với một bệnh nhân nữa, hay là trước tiên anh nên đi chữa bệnh đi đã.
Hắn vừa dứt lớt thì đột nhiên Hà Vĩ Minh liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đường Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, chuyện này…đây là chuyện gì đây?
- Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, năm em lên ba tuổi thì đã được sư phụ bày cách hạ thuốc xổ rồi.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn liền nắm lấy bàn tay mềm mại của Đường Thanh Thanh rồi xoay người, không chút hoang mang mà đi về phía trước.
- Tiểu đệ, rốt cuộc là tại sao lại thế này a?
Đường Thanh Thanh không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- Chị Thanh, em cũng không biết a.
Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Người đâu, mau tới đây, đội trưởng té xỉu rồi.
Sau lưng của Đường Kim và Đường Thanh Thanh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, tiếng bước chân vang lên. Mà Đường Kim cùng Đường Thanh Thanh cũng tỏ ra tỉnh bơ, tiếp tục hướng về phía bên ngoài đi tới.
Ra khỏi cục cảnh sát rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng lại không nhịn được mà hỏi Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu mau nói cho chị biết, rốt cuộc là ở trong phòng thẩm vấn thì bọn họ đã hỏi cậu những gì?
Đường Kim cũng không giấu diếm Đường Thanh Thanh, hắn đem những vấn đề cùng câu trả lời nói ra cho Đường Thanh Thanh biết.
- Bọn hắn lại có thể bắt cậu nói ra cái gọi là kẻ xúi giục sao? Điều này không phải là đang muốn nói đến chị xúi giục cậu sao?
Sắc mặt Đường Thanh Thanh tỏ ra tức giận, hàm răng cắn chặt lại vào nhau:
- Rốt cuộc thì chị đã hiểu rõ, Hà Vĩ Minh nói là vị muốn tốt cho chị trên thực tế thì mục tiêu vẫn là chị. Cho dù chúng ta có nói cái gì thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là chúng ta sẽ phải ngồi tù. Căn bản là Hà Vĩ Minh sẽ không chó chúng ta có cơ hội xoay người.
- Chị Thanh, chị hiểu được điểm này là tốt rồi.
Kỳ thật thì Đường Kim cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Thanh Thanh và Hà Vĩ Minh, hắn thở dài:
- Haizz, em còn trông cậy vào chị để bảo vệ em, đáng tiếc a, chị Thanh, sau này vẫn là em bảo vệ chị. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồ,n 4,vn by H,ùng Bá
- Tên Hà Vĩ Minh chết tiệt kia nhất định là sớm bị Tả Tiểu Long mua chuộc rồi.
Đường Thanh Thanh căm giận nói, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy mà rời khỏi cục cảnh sát, sẽ không phải trở thành tù trốn trại chứ?
- Chị Thanh, em muốn hỏi chị, tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia có thể thu mua tất cả mọi người trong cục cảnh sát sao?
Đường Kim hỏi.
- Điều này cũng không hẳn là đúng, với mà mà nói thì chỉ cần thu mua được Hà Vĩ Minh một tên đại đội trưởng đội hình cảnh thì như vậy cũng đủ rồi.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vậu là được rồi, hiện tại Hà Vĩ Minh đã hôn mê, dĩ nhiên là chúng ta sẽ không có việc gì rồi.
Đường Kim hờ hừng nói.
- Vậy thì đến lúc hắn tỉnh lại, sẽ không tìm chúng ta để gây phiền toái sao?
Đường Thanh Thanh vẫn lo lắng như cũ.
- Tin tưởng em đi, tạm thời thì hắn sẽ không có cách nào để tỉnh lại được. Mà đợi sau khi hắn tỉnh lại thì chức đại đội trưởng của đội hình cảnh cũng là của người khác, không có chức này thì chẳng khác hắn bị nhổ khỏi răng nanh, sẽ không gây việc gì to tát cả.
Đường Kim thở dài một hơi:
- Sư phụ của em từng nói rằng, bản thân em cần phải khiêm tốn một chút. Cho nên lần này em chỉ nhổ răng nanh của hắn mà thôi, nếu như hắn muốn chết thì em sẽ đem hắn biến thành một con chó chết.
Nguồn 4v,n by H,ùng Bá
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra kỳ quái nhìn vào Đường Kim, trong đôi mắt của nàng dường như còn có vài phần mê mang. Đột nhiên vào lúc này thì bản thân nàng phát hiện được mình hoàn toàn nhìn không thấu tên tiểu đệ lừa đến tay này.
Sau một lúc lâu, Đường Thanh Thanh mới mở miệng hỏi Đường Kim lần nữa:
- Tiểu đệ, cậu là nói, chúng ta cứ làm như vậy, vậy mọi chuyện cũng sẽ chưa xảy ra sao?
- Đúng vậy.
Đường Kim cười hì hì:
- Lại nói, em vốn là không muốn làm những chuyện này thôi.
Dừng một chút thì Đường Kim lại nói thêm:
- Chị Thanh, em cũng nên trở lại trường học. Được rồi, chị đọc số điện thoại cho em biết đi, ngày mai em sẽ gọi điện cho chị.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó rồi nói số điện thoại của mình cho Đường Kim biết. Hiện tại thì nàng chỉ muốn trở về nhà thật nhanh.
Xe cứu thương chạy đến trước cổng của cục cảnh sát mà Đường Thanh Thanh và Đường Kim thì lại ai về nhà nấy.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Lúc Đường Kim trở lại ký túc xá của Ninh Sơn Nhị Trung thì cũng đã hơn chín giờ tối, bất quá lúc này so với hắn mà nói thì kỳ thật vẫn còn sớm.
- Ngày thứ hai ở đây ở đây ta phát hiện được rằng ta càng thích ở nơi này.
Đường Kim nằm ở trên giường rồi nhìn vào trần nhà, lầm bầm lầu bầu nói:
- Lừa được một người chị hơn nữa lại còn được một Tiên Thiên độc thể.
Thở nhẹ một hơi, Đường Kim từ trên giường ngồi dậy rồi nhìn vào cổ tay trái của mình. Đột nhiên ở nơi đó xuất hiện một chiếc vòng ngọc, hơn nữa lại là một chiếc vòng ngọc màu đen.
- Bộ dạng của ta đẹp trai như vậy, vận khí lại tốt như vậy, nhất định là có thể tìm được cha mẹ.
Đường Kim thì thào tự nói, hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc màu đen trên tay kia, ánh mắt lại xuất hiện vài phần mờ mịt:
- Cha mẹ, các người có còn sống hay không?
Cha mẹ trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ hắn tháy được rõ ràng. Từ lúc một tuổi thì hắn đã ở bên cạnh sư phụ của mình, cha mẹ của hắn để lại cho hắn vô số bảo vật vô giá nhưng mà lại chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Từ lúc còn nhỏ cho tới này thì hắn chỉ có một nguyện vọng đó chính là tìm được cha mẹ của mình.
03.09.2013
Chương 34
Anh Đường Tinh Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Ta nhất định tìm được họ. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một giây sau, Đường Kim liền trở nên vô cùng tự tin, vẻ mờ mịt trong mắt của hắn đã biến mất. Hắn tin tưởng rằng bản thân nhất định sẽ làm được điều này.
Từ trên giường nhảy xuống, Đường Kim đi vào phòng sách rồi mở máy vi tính lên, vào diễn đàn của trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Ngu,ồn 4vn b,y H,ùng Bá
Vừa đăng nhập xong, hình đại diện một cô gái sáng lên, tài khoản của cô gái này ở trên diễn đàn tên là Tiểu Đậu Nha, cô gái này đã để lại lời nhắn cho hắn.
- Anh Đường Tinh, anh đang ở đâu.
- Anh Đường Tinh, em đang ở lớp 10/9, anh đọc được tin nhắn thì tới tìm em được không?
- Anh Đường Tinh, anh ở ký túc xá nào thế? Em và các bạn trong lớp của anh đến tìm anh, bọn họ nói anh không có ở đó, cũng không biết là anh đang ở chỗ nào.
…
Tài khoản của Đường Kim trong diễn đàn là Đường Tinh, mà chữ ký của hắn lại là: đừng nên mê luyến ca, tuy rằng ca rất ngọt nhưng ăn vào thì sẽ khổ hơn.
Bạn bè trong diễn đàn của Đường Kim không đến mười người, mà những người này đều là những người hắn quen biết trong cuộc sống thực, Tiểu Đậu Nha này vốn là một người bạn khi còn học ở trường cấp hai với hắn.
Đường Kim nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn của Tiểu Đậu Nha:
- Mấy ngày nữa anh sẽ đến tìm em.
Nguồn 4v,n by Hù,ng Bá
Tiểu Đậu Nha không trả lời, hiển nhiên là hiện tại thì nàng không online. Đường Kim không để ý, hắn bắt đầu xem những chủ đề trên diễn đàn, sau đó hắn liếc mắt một cái thì nhìn thấy một chủ đề do Trương Tiểu Bàn tạo ra. Tiêu đề của chủ đề này là “ Báo danh”.
Vừa nhìn vào chủ đề thì Đường Kim liền cảm khái một câu, tên Trương Tiểu Bàn thật đúng là một nhân tài, là một tên gian thương chân chính a.
Tên gia hỏa này đã đăng danh sách những người báo danh khiêu chiến Đường Kim, hơn nữa ở bên cạnh lại là phí báo banh của người đó. Hắn được mọi người gọi là công chính công bình công khai. Có thể trên thức tế, đến cuối cùng Trương Tiểu Bàncòn bổ sung một câu, phí báo danh có thể tăng thêm, nói đến cùng là hắn cũng muốn mọi người giao thêm tiền.
Đến lúc này, đám gia hỏa muốn đi ăn tối cùng với Tần Thủy Dao dĩ nhiên là sẽ bỏ thêm tiền. Trương Tiểu Bàn tự nhiên là sẽ thu thêm được một số tiền nữa, đương nhiên là Đường Kim cũng thế, cũng kiếm thêm được một số tiền. Cho nên Đường Kim rất vui khi nhìn biết tình hình.
Đường Kim không biết, lúc này ở trong một biệt thự xa hoa, một cô gái xinh đẹp cũng đang xem chủ đề này, vừa xem nàng vừa mắng:
- Tên Đường Kim chết tiệt, không biết xấu hổ, lại lấy ta kiếm tiền coi như xong, còn vô sỉ như vậy.
Cô gái này không phải ai khác, đúng là Tần Thủy Dao, lúc này tâm tình của nàng không được tốt cho lắm. Vốn là nàng vô cùng hứng thú khi về nhà, nàng muốn đem ảnh chụp Đường Kim ôm Đường Thanh Thanh ở chung một chỗ cho mẹ của nàng là Tần Khinh Vũ xem, nàng vốn tưởng rằng mẹ của nàng sẽ đáp ứng yêu cầu từ hôn của nàng. Nào biết rằng, thái độ của Tần Khinh Vũ vẫn kiên quyết như cũ, vẫn không muốn thoái hôn. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn 4vn b,y Hùng B,á
- Hừ hừ, tên Đường Kim chết tiệt, hiện tại đã có mấy trăm người báo danh, ngươi cứ ở đó mà chờ bị tra tấn đi.
Thấy danh sách khổng lồ kia thì lập tức Tần Thủy Dao liền cao hứng trở lại. Tên hỗn đản Đường Kim chết tiệt này thật sự là khiến nàng mất mặt mà, nàng cũng không muốn để hắn yên như vậy.
Đến 23h thì Đường Kim tắt máy vi tính, rồi đi vào phòng ngủ, hắn không lên giường ngủ mà ngồi dưới đất, bắt đầu luyện công.
Khép hờ hai mắt lại, chân khí trong người hắn cứ như vậy mà vận chuyển. Trong không khí, một hơi thở mát mẻ liền lao vào trong cơ thể của hắn để dung hợp với chân khí bản thân, cùng lúc đó, ở cổ tay trái của hắn thì từng luồng chân khí dày đặc lao vào thân thể hắn cùng họi tụ với chân khí trong cơ thể hắn, sau mỗi vòng chân khí luân chuyển mà chân khí trong cơ thể hắn càng mạnh mẽ hơn.
Ngu,ồn 4vn b,y Hùn,g Bá Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hiện tại toàn bộ võ công của Đường Kim đều là là học từ sư phụ của hắn. Nhưng mà nội công hắn đang tu luyện đây lại là một ngoại lệ, theo như lời của sư phụ của hắn thì một thân nội công này của hắn là từ khi hắn một tuổi thì đã tu luyện rồi. Hắn vẫn không biết rốt cuộc đây là loại nội công gì nhưng mà hắn biết được uy lực của nó vô cùng cường đại. Tuy rằng không có tâm pháp cụ thể nhưng mà hắn vẫn sớm biết rõ đường đi của chân khí trong cơ thể hắn, giống như môn nội công này trời sinh ra là để cho hắn tập luyện vậy. Mà mỗi lần luyện công thì chiếc vòng ngọc màu đen trên tay của hắn lại trợ giúp cho hắn rất nhiều, cho nên khi hiểu được việc này thì hắn không bao giờ tháo chiếc vòng ngọc màu đen ra trong khi tập luyện nội công. Chiếc vòng ngọc này quả thật là một bảo vật vô giá với hắn.
Sư phụ của hắn từng nói cho hắn biết bất luận là vòng ngọc này của hắn hay hắn sinh ra đã biết môn nội công này, còn có cái ngọc bội và chiếc vòng cổ có chìa khóa màu vàng kỳ dị kia đều đồ mà cha mẹ của hắn lưu lại. Ngay khi sư phụ hắn tìm thấy hắn thì những vật này đã nằm trên người của hắn, tuy rằng sư phụ hắn không biết lai lịch của những món đồ này nhưng mà hắn có thể xác định những thứ này đều là những bảo vật vô cùng trân quý a.
Nguồn 4,vn by H,ùng Bá
Nội công cường đại thì hắn đã được thể nghiệm, vòng tay này đối với tu luyện của hắn có sự trợ giúp thì hắn đã rõ ràng. Còn về phần cái ngọc bội thì đó là chỗ ở của Hoa Hoa, cái duy nhất mà hắn không hiểu rõ công hiệu lắm, chính là chiếc chìa khóa vàng kia. Hắn từng hy vọng đây là cái chìa khóa vạn năng, có thể mở được toàn bộ những cánh cửa trên thế giới này nhưng mà đáng tiếc cho hắn là hắn đã thử mở rất nhiều thứ nhưng cuối cùng không mở được gì.
Bất quá, Đường Kim tin chắc rằng một ngày nào đó hắn sẽ biết hết thảy mọi việc.
Một đêm nay, cũng giống như những đêm khác trong mấy năm qua, Đường Kim cứ ngồi dưới sàn luyện công như thế, mãi cho đến khi tia nắng ban mai đầu tiên lóe lên thì hắn mới mở mắt ra.
Cả đêm luyện công nhưng hắn cũng không thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, ngược lại, trông hắn có vẻ tỉnh táo, tinh thần sáng láng hơn.
Đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, rời khỏi nhà.
Đường Kim không đến căng tin của trường mà hắn đi ra ngoài ăn sáng. Lúc này đây là hắn đang ăn trứng hồn đồn (Không hiểu món gì chắc là món ăn ở bên ấy). Hắn phát hiện được thịt ở trong trứng hồn đồn này cũng tương đốt nhiều, nhưng mà ăn hết năm bát trứng hồn đồn rồi mà hắn vẫn còn thấy có chút không đủ, cuối cùng thì hắn vẫn quyết định mua một con vịt quay nhét vào trong bụng.
Nguồn 4v,n by Hùn,g Bá
Đợi sau khi Đường Kim tiêu diệt xong bữa sáng của mình thì cũng đã hết tiết đầu tiên.
- Anh bạn, sao giờ này mới thấy cậu đến đây?
Thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn có chút ngạc nhiên.
- Vì sao tôi không thể đi đến đây vào lúc này?
Đường Kim lại hỏi ngược lại.
- Tôi thấy cậu là người thích học Hóa, thế mà tiết thứ nhất là tiết Hóa mà cậu lại không lên học. Ngược lại, tiết thứ hai này chính là tiết Anh văn, thế mà cậu lại chạy đến đây. Điều này chẳng lẽ không kỳ quái sao?
Hiển nhiên là Trương Tiểu Bàn nghĩ không ra.
Ng,uồn 4vn by H,ùng Bá
Đường Kim ngơ ngác như con chú nai vàng, hỏi:
- Chẳng lẽ sau tiết này chính là tiết Anh văn sao?
- Chẳng lẽ ngay cả thời khóa biểu mà cậu cũng chưa xem qua sao?
Trương Tiểu Bàn có chút hết chỗ nói.
Hiển nhiên là Đường Kim chưa xem qua thời khóa biểu rồi, lúc này hắn đang nghĩ là có nên bùng tiết Anh văn không? Nhưng mà hắn chưa kịp hành động thì bên ngoài hành lang đã truyền đến những tiếng bước chân quen thuộc. Sau đó là tiếng chuông vào tiết học vang lên, giáo viên mỹ nữ, xinh đẹp Tô Vân Phỉ đã đi vào lớp học, lúc này nàng đã đứng ở trên bục giảng.
- Class begin!
Sau khi tiếng chuông vang xong thì giọng nói của Tô Vân Phỉ cũng vang lên.
Đường Kim cũng giống như mọi người, hắn liền dứng dậy nhưng mà đồng thời cũng nói thầm một câu:
- Xem ra là cô giáo của chúng ta đang tính tìm bạn trai rồi.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Sau khi mọi người ngồi xuống thì ít nhất là có hơn nửa số người trong lớp đều không nhịn được mà nhìn sang Đường Kim. Người thật thật sự là rất bá đạo a, toàn sửa những lời dạo đầu mới vào lớp của giáo viên, quả thật là một nhân tài mà.
- Hôm nay chính ta sẽ không học bài mới, tôi sẽ kiểm tra mọi người một chút.
Những lời nói kế tiếp của Tô Vân Phỉ liền khiến cho các bạn học nhất thời khẩn trương lên, kiểm tra sao? Nhanh như vậy đã kiểm tra à?
03.09.2013
Chương 35
Viết văn làm cho giáo viên Anh văn tức chết Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Tôi phát hiện trình độ Anh văn của mọi người rất kém, tôi hy vọng có thể qua kiểm tra để hiểu rõ được các bạn, nắm rõ trình độ Anh văn của từng người. Lần kiểm tra này thì tôi chưa chuẩn bị đề nhưng mà mỗi bạn có thể viết một bài văn bằng tiếng Anh, mặc kệ các bạn viết cái gì miễn sao là tiếng Anh là được. Hiện tại các bạn hãy bắt đầu viết đi, trước khi hết tiết thì tôi sẽ thu lại.
Tô Vân Phỉ nói thêm.
Nghe Tô Vân Phỉ nói như thế thì mọi người thở phào một hơi, thì ra thì đây cũng không phải là một bài kiểm tra. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Kim thì có chút buồn bực, viết văn bằng tiếng Anh? Chuyện khó như vậy thì tại sao hắn lại đụng phải đây? Sớm biết là kiểm tra thì trốn học cho rồi, như thế có tốt không a.
- Trương Tiểu Bàn, trình độ Anh văn của cậu như thế nào? Giúp tôi làm bài kiểm tra này đi.
Lúc này đây, Đường Kim lập tức bắt đầu đánh chủ ý lên người của Trương Tiểu Bàn.
- Anh bạn, bản thân tôi còn chưa viết được vài chữ nữa là, làm hộ sao được.
Trương Tiểu Bàn lộ vẻ mặt như quả mướp đắng.
- Haiz, xem ra thì phải tự lực cánh sinh a.
Đường Kim suy nghĩ một lát, hai mắt của hắn xoay động, đột nhiên có một chủ ý, hắn nhanh chóng lấy sách Anh văn ra rồi tìm kiếm một lát, cuối cùng thì rốt cuộc hắn cũng tìm được một câu, sau đó hắn liền bắt đầu viết vào bài làm của mình.
Năm phút sau.
Đường Kim giơ tay lên:
- Thưa cô, em viết xong rồi.
Nghe Đường Kim nói thế thì tất cả bạn học liền dừng bút, mấy chục ánh mắt kinh ngạc liền nhìn về phía Đường Kim, chẳng lẽ tên tiểu tử này lại là một thiên tài Anh văn sao? Nhưng mà nghĩ lại một chút thì mọi người không cho là đúng, thiên tài Anh văn mà có thể làm bài được 0 điểm sao?
Tô Vân Phỉ cũng có chút kinh ngạc, nàng chủ động đi xuống bục giảng, đi tới trước mặt Đường Kim:
- Đưa cho tôi xem thử.
Đường Kim liền đưa bài làm của mình cho Tô Vân Phỉ xem, Tô Vân Phỉ cầm lấy bài làm của Đường Kim rồi nhìn thoáng qua, nhất thời vẻ mặt của nàng liền tràn đầy hắc tuyến, nhìn kỹ vào nội dung bài làm thì hai mắt của nàng lại phún lửa.
“Bộp”
Tô Vân Phỉ đem bài làm của Đường Kim đập xuống bàn, rồi nói:
- Viết lại.
Đường Kim buồn bực, hắn cảm giác mình viết rất tốt a.
Ba phút sau.
Đường Kim lại giơ tay lên:
- Thưa cô Tô, em viết xong rồi.
Khuôn mặt của Tô Vân Phỉ đen lên, nàng lại bước tới trước mặt của Đường Kim, trực tiếp cầm bài làm của Đường Kim lên nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt của nàng liền trở nên hơi hồng. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ vào Đường Kim:
- Đi ra ngoài, sau này em không cần vào tiết tôi dạy nữa.
- Cảm ơn cô, chào cô, hẹn gặp lại.
Đường Kim rất nghe lời, hắn liền đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng học.
Tô Vân Phỉ hung hăng đập bài làm của Đường Kim lên bàn sau đó nàng cũng bước ra khỏi phòng học, hiển nhiên là lúc này nàng cũng tức giận không nhẹ.
- Không biết là rốt cuộc anh bạn này đã viết cái gì đây?
Trương Tiểu Bàn lầm bầm lầu bầu sau đó liền nhìn thoáng qua bài làm của Đường Kim, nhất thời thì hắn liền bội phục Đường Kim, hắn đứng lên nói:
- Nhân tài a, Đường Kim thật con mja nó, cậu quả thật là một nhân tài mà.
- Ủa? Trương Tiểu Bàn, rốt cuộc thì Đường Kim đã viết những gì?
Tô Vân Phỉ đi ra khỏi lớp thì những người khác cũng rất tò mò, hỏi thăm Trương Tiểu Bàn.
- Tớ sẽ chụp ảnh lại rồi post lên mạng, tuyệt đối là một tin hot a.
Trương Tiểu Bàn lấy điện thoại ra rồi chụp lấy bài làm của Đường Kim, sau đó hắn liền đưa cho tên vừa hỏi nhìn xem:
- Này, cậu tự nhìn xem đi.
Người nọ vừa nhìn vào thì cũng lập tức cảm thán rồi đứng lên:
- Ta kháo, tên tiểu tử này quả thật là một hàng khủng mà.
- Cho tớ xem với.
- Tớ cũng muốn xem.
….
Rất nhanh, bài làm của Đường Kim cũng bắt đầu được truyền bá rộng rãi ra trong lớp học, mà lúc này đây Trương Tiểu Bàn cũng đã bắt đầu đem hình ảnh mà mình chụp được bằng điện thoại đi động post lên diễn đàn, hơn nữa tiêu đề của chủ đề này lại là:
- Hai bài văn khiến cho giáo viên dạy Anh văn tức chết.
Ba mươi phút sau.
Trong lớp 10/1.
Tiếng chuông hết tiết học vang lên, Trương Ny liền giật giật tay áo của Tần Thủy Dao, rồi nàng liền đưa chiếc điện thoại di động của mình đến trước mặt Tần Thủy Dao:
- Tần Thủy Dao, cậu mau nhìn này.
- Hai bài văn khiến cho giáo viên dạy Anh văn tức chết sao?
Tần Thủy Dao xem hết phần đầu tiên, sau đó liền thì thầm một câu:
- Tớ cũng muốn cho giáo viên dạy Anh văn tức chết a. Hả, nhưng mà đây không phải là bài văn được viết bằng tiếng Anh mà dường như nó được viết bằng tiếng Trung a.
Quả thật là bài văn này dường như là được viết bằng toàn bộ tiếng Trung, chỉ có hai câu mở đầu là viết bằng tiếng Anh mà thôi còn toàn bộ là được viết bằng tiếng Trung. Đây là một đoạn hội thoại giữa một giao viên mà một học sinh, câu nói đầu tiên là:
- Can you speak Chineses?
Sau đó giáo viên liền trả lời:
- Yes!
Trừ 2 câu mở đầu này được viết bằng tiếng Anh ra thì toàn bộ những câu kế tiếp là cuộc đối thoại được viết bằng tiếng Trung.
- Thưa cô, cô có bạn trai chưa?
- Vẫn chưa có.
- Thưa cô, nếu em làm bạn trai của cô thì sau này em có thể không đến lớp học Anh văn được không?
- Được.
….
Phần sau của đoạn văn này cũng còn không ít nhưng mà đều là một loạt vấn đền lung tung xà bần. Thậm chí cũng có câu hỏi về số đo ba vòng của giáo viên này nữa, Tần Thủy Dao nhận thấy thì bài văn này sẽ chọc giận giáo viên dạy Anh văn mà, nếu mà nàng tức chết cũng không phải là chuyện lạ.
- Cho nên nói, lão công của cậu thật là đỉnh a.
Trương Ny trộm cười lên một tiếng rồi nói:
- Bất quá cậu có thấy không? Dường như lão công của cậu có ý đồ bất lương với giáo viên đó nha.
- Cái gì, bài văn này là do tên Đường Kim khốn kiếp kia viết sao?
Tần Thủy Dao liền sửng sốt.
- Đúng vậy, cậu cứ xem phần thứ hai đi, cũng là do lão công của cậu viết đó.
Trương Ny cười hì hì:
- Không thể không nói, lão công của cậu đúng là một tên lưu manh a, không hổ là Đường lưu manh mà.
Tần Thủy Dao vội vàng nhìn sang bài viết thứ hai, bài này toàn viết được bằng chữ tiếng Anh nhưng mà nội dung rất ít, tổng cộng chỉ có 6 câu.
- Hi.
- Hi.
- I Love you.
- I Love you too.
- F**k you.
- F**k me.
Xem hết bài viết này thì Tần Thủy Dao lập tức đứng dậy, mắng lên:
- Phi, tên hỗn đản Đường Kim này thật là một tên lưu manh mà. Tớ nhất quyết phải từ hôn với hắn.
- Ây za, nếu không thì cậu hãy đem bài văn này cho mẹ cậu nhìn qua đi? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trương Ny vội đề nghị Tần Thủy Dao.
- Tớ thấy phân nửa là vô dụng thôi, ngày hôm qua tớ đã đưa ảnh chụp tên Đường Kim khốn kiếp kia thân mật cùng với một nữ nhân. Thế mà mẹ tớ lại không đồng ý để cho tớ từ hôn hơn nữa mẹ còn bảo tớ rằng tờ phải giám sát chặt chẽ tên hỗn đản kia, nói với tớ rằng đừng để cho người khác cướp hắn đi.
Tần Thủy Dao có chút nhụt chí rồi.
- Tớ cũng không biết là tên kia có điểm nào tốt, bộ dạng cũng không đẹp trai hơn nữa quan trọng hơn thì hắn chính là một tên lưu manh, đặc biệt hơn là hắn rất đáng giân.
- Kỳ thật thì tớ cũng thấy Đường Kim cũng không tệ lắm a.
Trương Ny cười hì hì:
- Nếu không thì cậu hãy đem hắn tặng lại cho tớ là được rồi.
- Cậu thích hắn thì cậu hãy theo đuổi hắn đi.
Tần Thủy Dao liếc cặp mắt trắng dã của mình nhìn vào Trương Ny một cái sau đó liền bắt đầu gục đầu lên bàn.
Cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn.
Văn phòng cục trưởng.
Đường Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh bàn, nàng nhìn vào nam nhân trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi đối diện với nàng, khuôn mặt của nàng hơi lộ ra vẻ khẩn trương.
Nam nhân này có khuôn mặt hình chữ Quốc, làm cho người khác có cảm giác không giận mà uy nghiêm mà hắn cũng không phải là ai khác, người này chính là nhân vật số một của cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn, cục trưởng Nhâm Chính Kiệt.
Ba tháng trước khi Đường Thanh Thanh mới chính thức đi làm tại cục cảnh sát, trong ba tháng qua thì Nhâm Chính Kiệt vẫn chăm sóc nàng, bất quá Đường Thanh Thanh luôn luôn có một loại cảm giác dường như Nhâm Chính Kiệt chăm sóc mình không đơn giản giống như ở bề ngoài vậy. Mà sau khi chuyện tối hôm qua phát sinh thì Đường Thanh Thanh không còn tin tưởng vào Nhâm Chính Kiệt như lúc nàng mới bước chân vào cục cánh sát nữa.
Cho nên lúc này thì Đường Thanh Thanh khẩn trương rất nhiều hơn nữa lại còn có một chút đề phòng.
- Tiểu Đường, chú có mấy vấn đề muốn hỏi cháu.
Rốt cuộc thì Nhâm Chính Kiệt cũng mở miệng, giọng nói vô cùng ôn hòa:
- Cháu không cần khẩn trưởng, chỉ cần ăn ngay nói thật là được.
- Vâng, cục trưởng.
Đường Thanh Thanh gật đầu lên tiếng.
- Được rồi, vậy thì chuyện tối hôm qua, trong cục cánh sát có ba vị đồng nghiệp đột nhiên hôn mê, vậy cháu có biết nguyên nhân xảy ra việc này không?
Nhâm Chính Kiệt thoáng trầm ngâm một chút rồi hỏi.
- Không biết.
Đường Thanh Thanh lắc lắc đầu.
- Tối hôm qua, có một học sinh tên là Đường Kim đã đến cục cảnh sát, cháu có biết người này không?
Nhâm Chính Kiệt lại hỏi.
03.09.2013
Chương 36
Trộm không đúng chỗ Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Có biết. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, hiển nhiên là nàng biết không thể giấu diếm này được:
- Cục Đường Kim là kết của tôi, nó đến nơi này tìm tôi có chút mà thôi.
Nhâm Chính Kiệt gật gật đầu:
- Tốt lắm, tiểu Đường, nếu mà có khác hỏi cháu vấn đề giống như chú thì cháu nhớ rõ là cũng lời như vậy
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Hả?
Đường Thanh Thanh có chút nhìn Nhâm Chính Kiệt.
- Tiểu Đường, có một số việc mà chú không có cách nào khác để nói cho cháu hiêu rõ được.
Nhâm Chính Kiệt thở dài một hơi:
- Nhưng mà chú vọng hiểu được rằng là có lẽ chú không xứng đáng lên chức cục này nhưng mà đối cháu không phải là kẻ địch của chú, có một số việc chú cũng muốn làm nhưng mà lại hữu tâm vô lực.
Đường Thanh Thanh mặc, lúc này nàng cũng không biết nên nói gì nữa, nàng tất nhiên là sẽ không những lời này của Nhâm Chính Kiệt, cho nên nàng cảm thấy chính mình vẫn còn chút điểm này là còn khá.
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Không còn việc gì nữa rồi, cháu ra làm việc đi.
Nhâm Chính Kiệt còn nói thêm.
- Vâng, cục
Đường Thanh Thanh đứng dậy rồi đi ra khỏi văn phòng của Nhâm Chính Kiệt nhưng mà lòng vẫn có chút mơ hồ như cũ. Chuyện này hôm qua cứ như vậy mà qua không một tiếng động nào sao?
Nguồn 4vn Hùng Bá
Đột nhiên lúc này chuông điện thoại di động của Đường Thanh Thanh lại lên, Đường Thanh Thanh lấy điện thoại ra thì thấy số gọi đến là một số lạ.
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Alo, tôi là Đường Thanh Thanh đây.
Cảnh sát thấy số lại gọi đến cũng không nhiên cho nên Đường Thanh Thanh liền bấm nút máy.
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Chị Thanh là Đường Kim đây.
Đầu bên kia điện thoại đến một giọng nói thuộc với Đường Thanh Thanh, đó là giọng của Đường Kim:
- Em vừa mới mua một cái di động, sau này nếu muốn tìm thì chị hãy gọi vào số này nha.
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Tiểu đệ là cậu a?
Đường Thanh Thanh vội vàng đi đến một nơi yên lặng rồi nói nhỏ giọng:
- Chị nói cho cậu nè, bọn Hà Vĩ Minh vẫn chưa tỉnh lại, bất quá dường như là cục đã ra mặt giúp chúng ta thu xếp này. Tạm thời sẽ không có tìm chúng ta để gây phiền toái nhưng mà chị cũng không rõ vì sao cục phải giúp chúng ta?
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Không cần phải tâm đến ông ta, tóm lại là sau này nếu chị có phiền toái gì thì sẽ bảo vệ cho chị, cứ yên tâm đi.
Đường Kim liền nói.
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Ừ, nếu như thế thì được rồi.
Đường Thanh Thanh liền đồng ý, sau khi qua tối qua thì nàng đã có sự tín nhiệm không rõ từ đâu vào cậu kết mời một này.
Nguồn 4vn Hùng Bá
Lúc này Đường Kim đang ở một cửa điện thoại, sau khi dùng 999 đồng để mua chiếc điện thoại đi động thì hắn liền gọi cho Đường Thanh Thanh, sau đó hắn cũng không gọi cho ai khác. Lúc này hắn đang tính toán đi về học bởi vì hôm lên lớp ra thì dường như cũng không có gì phải làm cho nên tạm thời hắn không cần phải đi kiếm tiền. Chuyện mà hắn muốn làm chính là tìm thức ăn cho Hoa Hoa.
Nguồn 4vn Hùng Bá
Nhưng mà thức ăn cho Hoa Hoa thì hiện tại hắn cũng biết nên đi tới đâu để tìm, kia lúc hắn còn ở với sư phụ ở nông thôn thì hắn có thể lên núi rừng tìm những độc độc xà… cho Hoa Hoa ăn. Nhưng mà ở đây là thành phố thì lấy đâu ra núi với rừng, muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đường Kim đang bước ở đường thì đột nhiên một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh hắn, lúc này thấy được chiếc xe đang đứng ở chỗ này thì theo bản năng Đường Kim liền liếc mắt nhìn một cái. Sau đó từ chiếc xe này thì hắn phát hiện ra được một nơi gọi là công viên Ninh An.
Công viên?
Nguồn 4vn Hùng Bá
Đường Kim hơi một chút, rốt cuộc hành đành phải đổi kế hoạch về của mình. Hắn liền lên xe thành phố Ninh Sơn này thì công viên cũng tương đối nhiều, cho nên hắn cảm thấy được có lẽ ở những nơi như công viên thì có thể tìm được thức ăn cho Hoa Hoa.
Lúc này, khi lên xe thì hắn thấy này đã hết chỗ, cho nên Đường Kim không thể tìm được chỗ hắn chỉ có thể đứng.
Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quảng đường đi từ đây đến công viên Ninh Sơn cũng không xa, khi xe ra khỏi đường số 5, tới công công viên Ninh An thì ít nhất có mười mấy cùng đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Đường Kim cũng chuẩn bị đi xuống nhưng mà đúng vào lúc này thì hắn có cảm giác có một bàn đang móc vào túi quần của hắn, phát giác được điểm này thì đột nhiên hắn liền bỏ của mình vào túi, nắm lấy cánh của đối phương.
Nguồn 4vn Hùng Bá
Hắn đầu lại thì thấy được phía sau mình chính là một nữ nhân tuổi, bộ dạng của nữ nhân này cũng không tệ lắm, cách ăn mặc cũng rất gợi cảm, thậm chí là mỗi động tác nhấc nhấc chân của nàng đều có thể làm cho khác mơ tưởng hảo Bởi vì một bàn của nàng đã bỏ vào túi quần của Đường Kim cho nên ánh mắt của mọi thì dường như nàng và Đường Kim đang làm một mập mờ gì đó.
- Vô lễ a, có sắc
Nữ nhân tuổi này dùng sức muốn đem của mình thoát khỏi cánh của Đường Kim nhưng đáng tiếc là nàng không thể làm được. Sau đó đột nhiên nàng la lớn lên một tiếng, lúc la lên thì đồng thời một còn lại của nàng cũng lên hướng về mặt của Đường Kim mà tát một cái, đang làm ra bộ muốn đánh một tên sắc
Mọi vốn chuẩn bị xuống xe lúc này nữ nhân tuổi này kêu lên như thế thì liền nhìn qua phía bên này. Sau đó ánh mắt của bọn họ liền tỏ ra bỉ khi nhìn vào Đường Kim.
- Tuổi còn như vậy mà không chịu học hành tử tế a.
Có một ông cụ già nhìn lại, lắc lắc đầu thở.
Nguồn 4,vn Hù,ng Bá
“Bốp”
Lúc này đột nhiên một tiếng bạt lên, vào tai của mọi Gương mặt bên phải của nữ nhân tuổi này xuất hiện dấu nhưng đây cũng không phải là kiệt tác của Đường Kim mà là do bàn của nàng làm. Sau đó, đột nhiên bàn của nàng cứ như vậy mà tát vào mặt mình. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn 4vn Hùng Bá
- Đây là do tự chính cô đánh a, cái này cũng không thể gọi là do tôi sử dụng bạo lực được nha.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra uể oải nói:
- Vừa rồi của cô bỏ vào quần của tôi muốn móc túi, tôi còn chưa kêu cô của tôi thế mà cô lại còn kêu rằng tôi vô lễ với cô, cô đáng để tôi phải vô lễ sao? Nếu cô thích khác vô lễ với cô như vậy thì tại sao cô phải làm một kẻ móc túi, không dứt khoác đi làm tiểu thư đi?
Ng,uồn 4,vn H,ùng Bá
Đường Kim nắm lấy cánh của nữ nhân tuổi kia lôi từ túi của mình ra. Sau đó, mọi xe liền thấy được lúc này đây bàn của nàng còn nắm một chiếc điện thoại di động.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi xe liền như cây cơ. Hiện tại vào lúc này thì cả là cũng hiểu được nữ nhân tuổi này đúng là một kẻ móc túi, nói cách khác, có nào bị tâm thần mà đem điện thoại di động của mình nhét vào túi quần của khác không?
Ngu,ồn 4v,n Hùng Bá
Ông cụ ở phía kia lại thở dài rồi lên tiếng:
- Người còn như vậy mà cái gì không học lại học thói xấu như vậy.
- Mắt ông mờ rồi, đừng có nói nữa.
Lúc này với ông cụ kia thì Đường Kim cũng có chút khó chịu rồi, để lại những lời này rồi thì hắn liền xuống xe nhưng mà khi xuống xe thì hắn cũng nắm lấy cánh của tên móc túi kia, đem nàng kéo xuống xe luôn.
Ngu,ồn 4vn Hù,ng Bá
Đưa cầm lấy lại cái điện thoại di động của mình, Đường Kim liền bấm số điện thoại của Đường Thanh Thanh.
- Có gì thế?
Rất điện thoại liền ra giọng nói của Đường Thanh Thanh nhưng mà lúc này dường như giọng nói của Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, dù sao lần này Đường Kim cũng gọi cách lần chưa đến mười phút a.
Nguồ,n 4vn b,y Hùng Bá
- Chị Thanh, lại bắt được một tên chị có muốn không?
Đường Kim nói thẳng vào vấn đề.
N,gu,ồn 4,vn Hùng Bá
- Hả? Cậu lại bắt được một tên sao?
Đường Thanh Thanh được Đường Kim bắt được một tên thì ra sau đó nàng liền tỏ ra hưng phấn, hỏi:
- Hiện tại cậu đang ở nơi nào đó? Chị sẽ lập tức tới
Nguồn 4vn H,ù,ng B,á
- Em đang ở xe tại công viên Ninh An.
Đường Kim nhìn bốn phía rồi lời.
Nguồn 4,vn b,y Hùng Bá
- Biết rồi, chị sẽ đến
Đường Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại.
Nguồn 4vn b,y Hùng Bá
Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh tắt mắt thì liền lấy điện thoại bỏ lại vào túi quần của mình rồi nhìn vào nữ nhân tuổi này, bắt đầu giáo dục nàng:
- Trộm cũng không đúng chỗ, muốn thì hết phải coi thử đối tượng mình muốn là ai. Hiện tại thì cô thử tôi là tùy tiện mà cô muốn là sao?
Nguồn 4,vn Hùng Bá
- Thả cái chóa của mày ra.
Lúc này đây không đợi nữ nhân tuổi này lên tiếng thì đột nhiên một tiếng tức giận ở bên cạnh đến. Đường Kim đầu lại nhìn thì thấy một tử gầy yếu xuất hiện mặt của mình, vẻ mặt của tên tử này vô cùng hác, nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Đệt mày, mau thả lão bà của tao ra, nếu không thì lão tử sẽ làm thịt mày.
Ngu,ồn 4vn Hùng Bá
Trên của tên tử này chính là một dao bấm, đinh một tiếng, lưỡi dao đã xuất hiện, bắn ra
04.09.2013
Chương 37
Vận khí thật tốt Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Haizz, các thật sự không xứng đáng làm
Đường Kim lại lắc đầu rồi thở dài:
- Kẻ chính là cũng không phải là cướp, thân là một kẻ thì các phải có bổn phận của kẻ Từ nhỏ biến thành tội phạm cướp bóc thì thật đúng là mất chất a.
Nhìn vào nữ nhân tuổi Đường Kim lại tiếp tục bài giảng của mình:
- Còn có a, cô tìm nhân này làm chồng của mình thì ra ánh mắt của cô thật sự rất kém a. Cô làm còn hắn đứng thật sự thì rất không bình thường.
Cuối cùng, Đường Kim lại nhìn vào tên nhân gầy yếu kia rồi nói:
- Tôi nói, loại như thì còn sống đời này có ý gì nữa không? Nếu không thì không bằng hiện tại hãy tự đâm một dao vào để chết đi.
- Đệt mày, nó, nói nhiều như thế thì mày có thả lão bà của tao ra không?
Nam tử gầy yếu liền bước tới gần Đường Kim, ánh mắt vô cùng ác:
- Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết chết của lão tử thì cũng không chín cũng mười.
- Hử?
Đường Kim tên tử gầy yếu mặt nói như thế thì có chút
- Nói như vậy thì chính là một tên tội phạm giết sao?
- Kháo, cho mày mặt mũi mày lại không cần vậy để lão tử đâm chết mày.
Tên tử gầy yếu này hiển nhiên là không có sự kiên nhẫn, hắn cũng không lời vấn đề của Đường Kim mà tiếp cầm dao bấm rồi vọt tới Đường Kim, hắn hăng đâm về phía lồng của Đường Kim, ra vô cùng tàn ác.
Ánh mắt của Đường Kim mất hẳn vẻ cười đùa, cách ra của tên mặt thì Đường Kim bắt đầu tưởng rằng tên này quả thật dám giết rồi. Chỉ có đã từng ra giết mới có thể ra ác, đoán như thế.
- Chị Thanh, chị thật là có vận khí tốt a, lại có một tên giết nữa tự đưa mình tới đây.
Đường Kim lẩm bẩm lầu bầu, đối với đòn công kích này của tên tử dường như là không có chút hiếp gì đối với hắn. Trong mắt của thường thì tốc độ rút dao của tên tử gầy yếu này rất nhưng mà đối với Đường Kim mà nói thì đây quả thật là một động tác quá chậm. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một bàn của Đường Kim đang nắm lấy cánh của nữ nhân tuổi kia, còn lại liền duỗi ra, dễ dàng nắm lấy cánh của tên nhân kia, rồi sau đó của Đường Kim hơi dùng lực.
“A..A”
Tên tử gầy yếu liền kêu thảm lên một tiếng, dao bấm của hắn rơi xuống đất.
Thấy vậy thì Đường Kim liền buông của tên tử gầy yếu này ra, sau đó thuận xuống đất cầm lấy dao bấm kia, vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra đồng tình nhìn vào này:
- Có nhiều việc tốt không làm sao lại đi làm kẻ giết đây? Anh muốn làm kẻ giết còn chưa tính hơn nữa vì cái gì mà còn muốn khoe mặt của tôi nữa đây?
Tên tử gầy yếu dùng ánh mắt oán độc nhìn vào Đường Kim sau đó làm ra một động tác khiến cho Đường Kim có chút giật mình. Đột nhiên hắn mà chạy, hiển nhiên là hắn muốn bỏ
- Nam nhân này thật sự là rất không có khuôn phép a.
Đường Kim có chút đồng tình nhìn vào nữ nhân tuổi mặt một cái, sau đó hắn giơ lên rồi quăng dao bấm vào tên gầy yếu kia.
“A..A”
Vừa mới chạy được khoảng 10m thì tên tử kia liền kêu thảm một tiếng rồi gục xuống đất, cũng không đứng dậy được nữa, lúc này bắp chân của hắn có gắn thêm một thứ, thứ này chính là dao bấm.
- Hai đã là vợ chồng, hẳn là phải đồng cộng khổ với nhau, sao mà lại có thể chạy một mình chứ?
Đường Kim cười hì hì:
- Tôi thật sự là một vĩ đại a, lại giúp cho một đôi vợ chồng họp lại, vĩnh viễn không chìa lìa với nhau rồi.
- Có ăn cướp, cứu mạng a, cứu mạng a, cứu mạng a…
Thấy tên tử gầy yếu kia nằm ở dưới đất không nhúc nhích nổi thì nữ nhân tuổi này liền kêu lớn lên. Lúc này sở dĩ nàng không dám la lớn lên là vì nàng muốn đợi tên tử gầy yếu kia cứu nàng nhưng mà hiện tại thì nàng phát hiện được, tên tử gầy yếu kia không thể cậy được, hiện giờ bản thân hắn còn khó giữ rồi làm sao có thể cứu được nàng. Hiện giờ chỉ còn cậy vào quần chúng nhân dân mà thôi.
Hiện tại thì vị của Đường Kim, tên tử gầy yếu và nữ nhân tuổi kia chỉ cách lối vào của công viên Ninh An khoảng 200m, đi qua đi lại, đi vào đi ra có rất nhiều. Lúc này nữ nhân tuổi kia gọi to lên hiển nhiên là cũng khiến cho rất nhiều chú ý đến nhưng chú ý thì chú ý, khi mọi được là có ăn cướp thì cũng không có một ai dám đến hỗ một số được nàng kêu như thế thì lại, lại càng xa hơn giống như là thấy ôn dịch vậy.
Nữ nhân tẻ tuổi thấy không có một ai tới giúp mình thì lòng nàng lại ra một kế khác, đột nhiên nàng nằm xuống đất rồi cao giọng lên kêu :
- Cứu mạng a, có thành quản đây này.
(Thành quản: quản lí đô thị)
Thành quản đánh
Đầu năm điều khiến cho mọi tức giận không phải là tội phạm cướp bóc, cũng không phải là những tên ăn mà chính là thành quản. Đúng lúc này, thấy nữ nhân tuổi kia kêu lên thành quản đánh thì lập tức có một đám đi qua, nhân số ít ra cũng mười
Nhìn thấy được lúc này mặt đất có một nữ nhân tuổi đang nằm, còn bên kia thì có một nhân đang bị dao đâm vào chân thì tất cả mọi liền nhận định rằng, thật sự là thành quản đánh
- Đánh gãy răng của hắn đi.
Có một nhân hô lên một câu, sau đó liền vọt lên, một đấm về Đường Kim.
Mà mười mấy khác cũng giống như vậy, bọn hắn liền bất chấp tất cả mà cùng nhau vọt tới về chỗ Đường Kim, ra cước.
- Trên đời này quả nhiên là dễ dàng bị lợi dụng nhất a.
Đường Kim có chút buồn bực, đời này quả thật là có quá nhiều mù cũng có rất nhiều nhưng mà ta cứ như vậy mà kêu lên một câu lại có thể khiến cho nhiều hắn là thành quản.
- A... Ách... Đau quá... Đừng đánh ta a... A...
Một đám cước, đột nhiên lại có kêu lên thảm thiết tục, đánh cho đã đã chân, đột nhiên mọi mới cảm nhận được có chút không thích hợp, như thế nào mà tiếng kêu thảm thiết này chính là tiếng kêu của nữ nhân?
Dường như mọi không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó bọn hắn liền nhiên phát hiện được Đường Kim đang đứng ở một bên, lúc này lông tóc của Đường Kim cũng không có hao tổn gì mà nữ nhân tuổi gọi Đường Kim là thành quản thì cũng bị bầm dập, quần áo lộn xộn, giống như là nữ nhân tuổi đó bị đám này vô lễ vậy.
- Cảm ơn các vị đại ca, các vị đại tẩu đã giúp tôi đánh tên a, à còn nữa, nếu mọi muốn tiếp tục đánh tên kia thì cứ tiếp tục đi, tôi cũng sẽ không chú ý đến đâu.
Khuôn mặt của Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn.
Mọi mắt há hốc mồm, giữa mặt lại gặp quỷ sao? Chuyện này sao mà có quỷ dị đến như thế được?
- Cậu nói ai là tên
Rốt cuộc cũng có một không nhịn được mà hỏi một câu.
Đường Kim vẫn chưa lời, lại đột nhiên có một nữ nhân hô kêu một tiếng:
- Nữ nhân kia đúng là tên lần nàng đã của tôi một chiếc di động.
- Cái gì? Cô ta chính là di động của hơn nữa còn gọi đến hiếp cô nữa sao?
Bạn của cô gái này liền lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy, chính là cô ta.
Nữ nhân này khẳng định gật đầu.
- Kháo, vậy thì đánh chết bà cô ta luôn đi.
Bạn của nữ nhân kia căm giận nói một câu, sau đó liền vọt lên phía Lần này mục tiêu của hắn cũng không phải là Đường Kim mà chính là nữ nhân tuổi kia. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đúng rồi, đã là kẻ thì cần phải ăn đòn, ta hận nhất chính là những tên như thế này.
Đột nhiên có liền phụ họa một câu sau đó liền gia nhập vào chiến đoàn. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lại có mấy nữa xông tới, cước vào nữ nhân tuổi kia. Đường Kim thì không bận như bọn họ, lúc này hắn đứng ở bên cạnh cuộc vui, đồng thời nói thầm một câu:
- Thật sự là một đám thấy họ làm gì thì liền hùa theo a.
Đột nhiên vào lúc này đây một tiếng còi cảnh sát lên rồi một chiếc xe cảnh sát chạy tới đây, vừa mới vừa rồi mọi còn cước đột nhiên thấy xe cảnh sát tới thì bọn họ liền lập tức giải tán. Điều này không khỏi khiến cho Đường Kim âm thầm cảm thán, đám này thật sự là rất a. Đánh đã như thế rồi, thấy cảnh sát đến thì lại bỏ chạy, cũng không có một nào đứng lại để kể lại cho cảnh sát mọi a.
Xe cảnh sát dừng lại, một nữ cảnh sát có đôi chân dài, bộ dạng hùng bừng bừng đi xuống, này đúng là Đường Thanh Thanh rồi.
- Chị Thanh, rốt cuộc thì chị cũng có một chiếc xe cảnh sát sao?
Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh đi xe cảnh sát tới thì có chút nhiên mà mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại có phải là cảm thấy rằng chị rất là lợi hại không? À đúng rồi, lúc nãy cậu mới gọi cho chị nói là bắt được một tên đâu rồi?
Đường Thanh Thanh có chút đắc ý, sau đó nàng liền thấy được có một nữ nhân tuổi, bộ dạng te tua đang nằm ở mặt đất thì nhất thời có chút đau đầu:
- Tiểu đệ, không phải là này đấy chứ?
04.09.2013
Chương 38
Không cảm ơn em sao? Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Chị Thanh, người này không phải là do emđánh hạ. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kimcảm thấy mình thật sự vôtội, sauđó hắn kể lại mọi chuyện đơn giản chút chonàng.
Nghe Đường Kimkể người nằm cách đó không xa làmột tên giết người thì nhất thời Đường Thanh Thanh liền cảm thấy khẩn trương, nàng nhanh chóng đi quacòng tên đó lại.
- Tiểu đệ, cậu sẽ phải làm nhân chứng lần nữa.
Đường Thanh Thanh nói với Đường Kim.
- Không, emkhông đến cục cảnh sát để làm nhân chứng nữa đâu.
Nghe Đường Thanh Thanh bảo mình đến cục cảnh sát để làm nhân chứng thì Đường Kimliền lập tức phản đối, hailần trước điđến cục cảnh sát thì cả hailần đều không phải chuyện tốt lành gì.
- Yên tâm đi, chị sớm đã chuẩn bị rồi, cậu cứ ởchỗ này viết lời khai rồi sauđó kýtên vào đây làđược, không cần đến cục cảnh sát nữa.
Đường Thanh Thanh cũng sớm cóchuẩn bị rồi.
Nghe Đường Thanh Thanh nói mình không cần phải điđến cục cảnh sát thì Đường Kimnhẹ nhàng thở dài một hơi. Trên thực tế thì hắn cũng không phải sợ cảnh sát nhưng màmỗi lần đến cục cảnh sát thì mỗi lần hắn đều làm một chuyện gìđó, hắn làmột người khiêm tốn chonên những điều như thế không phù hợp với tác phong khiêm tốn của hắn.
- Tiểu đệ, cậu thật sự làvận maycủa tỷ a.
Sau khihoàn thành ghichép thì Đường Thanh Thanh cóchút hưng phấn vỗ vỗ bả vaicủa Đường Kim, sauđó nàng mới nhớ đến một chuyện:
- Đúng rồi, tại saogiờ cậu lại ởchỗ này? Cậu không phải học bài à?
- Không cần, em đivào công viên dạo một chút.
Đường Kimtrả lời.
- Cậu đidạo một mình à?
Đường Thanh Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Có cần chị đidạo chung với cậu không?
- Chị Thanh, chị không cần đem haitên trộm này về cục cảnh sát sao?
Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kimcảm thấy cóchút kỳ quái.
- Chị sẽ gọi chongười khác, nhờ họ mang haitên này trở về cục cảnh sát.
Đường Thanh Thanh thuận miệng trả lời:
- Tuy rằng ởtrong cục cảnh sát không cóchức không cóquyền gìnhưng màtự nhiên vôcớ lại cómột phần công lao, loại chuyện như thế này thì khẳng định sẽ córất nhiều người nguyện ýlàm.
- Tốt lắm a,vậy thì trước tiên chị gọi điện tìm người đi, emchờ chị cùng đidạo công viên.
Đường Kimtự nhiên sẽ không từ chối loại chuyện tốt này. Một mình hắn đidạo trong công viên không có ýtứ gìnhưng màđột nhiên cóthêm một nữ cảnh sát xinh đẹp đicạnh bên thì tự nhiên làthích ýlắm.
Đường Thanh Thanh gọi điện thoại, sauđó liền nói choĐường Kim:
- Đại đội trưởng của đội hình cảnh của chị sẽ tự mình đến đây, đợi năm phút nữa thì anh tasẽ đến.
Không đến năm phút sau, một chiếc xecảnh sát điđến venđường rồi dừng lại, một namcảnh sát không đến bamươi tuổi liền mở cửa bước xuống xe, sauđó liền đivề phía Đường Thanh Thanh.
- Đồ đội trưởng.
Đường Thanh Thanh liền tiến lên bắt chuyện.
Dung mạo của namcảnh sát này cũng không tính làhơn người nhưng màlàm chongười tanhìn vào cóloại cảm giác giỏi giang. Hắn hướng về phía Đường Thanh Thanh gật gật đầu xemnhư làchào hỏi sauđó liền nhìn về phía Đường Kim, khuôn mặt nở ranụ cười:
- Cậu chính làĐường Kimsao? Tôi làĐồ Trường Văn phó đội trưởng đội hình cảnh cục cảnh sát Ninh Sơn.
- Tôi làĐường Kim.
Đường Kimtrừng to haimắt lên nhìn vào Đồ Trường Văn:
- Tại sao anhlại không cảm ơntôi?
Trường Văn hơi sửng sờ, sauđó cười cười:
- Đúng a,tôi nên cảm ơncậu.
- Kỳ thật thì chờ sau khi anhlên làm đại đội trưởng thì tiếp tục cảm ơntôi cũng không muộn.
Đường Kimcười hì hìrồi sauđó nắm lấy cánh taycủa Đường Thanh Thanh kéo nàng:
- Chị Thanh, chúng ta đidạo công viên thôi.
- Đồ đội trưởng, tôi đitrước đây. Àđúng rồi, người namnhân kia cóthể làmột kẻ giết người, tốt nhất là anhcần phải điều trathêm.
Đường Thanh Thanh nghe được ýtứ của cuộc nói chuyện giữa Đường Kim vàĐồ Trường Văn. Mặc dù lànàng không thừa nhận, Đường Kimcũng giả vờ hồ đồ nhưng màkỳ thật ởtrong cục cảnh sát cũng cónhiều người biết chuyện Hà VĩMinh hôn mêtuyệt đối cóliên quan đến Đường Kim. Mà sau khi Hà VĩMinh hôn mêthì Đồ Trường Văn làngười được lợi lớn nhất, nếu Hà VĩMinh kiabất tỉnh mãi mãi thì chức vị đại đội trưởng của đội hình cảnh sẽ chuyển chủ, vàngười giữ chức ấy cũng không phải là aikhác màchính làĐồ Trường Văn.
Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng đã hiểu vìcái gì màngày hôm nayđột nhiên Đồ Trương Văn đối xử khá tốt với nàng như thế.
- Có người báo nguy nói làtrong công viên Ninh An cókẻ trộm, côhãy điđiều trai đi.
Đồ Trường Văn gật gật đầu.
- Cảm ơnĐồ đội trưởng.
Đường Thanh Thanh cũng không phải làmột người ngungốc, lúc này nghe Đồ Trường Văn nói như thế thì nàng liền biết được đây làĐồ Trường Văn tìm chonàng một cái cớ để nàng quang minh chính đại mà đidạo công viên. Dù saothì bây giờ thì cũng vẫn là ởtrong thời gian làm việc nên trên lýthuyết thì Đường Thanh Thanh không thể đidạo công viên cùng với Đường Kim.
Đồ Trường Văn cười cười, không nói cái gìnữa, rất nhanh liền mang theo hainghi phạm rời đi. MàĐường Kimcùng với Đường Thanh Thanh thì cùng nhau cầm tayrồi đivề lối vào công viên Ninh An.
Sau khi đivào công viên Ninh Anthì Đường Kimliền cảm giác được bản thân mình hơi thoải mái. Công viên này quả thật làhữu sơn hữu thủy (có non cónước), quả thật làmột nơi đủ điều kiện để các loại động vật sinh tồn. Đương nhiên thì trong công viên này thì rừng tùng lànơi chiếm diện tích khá lớn, còn hồ nước thì cũng chỉ códiện tích hơi bé màthôi. Nhưng màtrong thành phố Ninh Sơn này, địa phương có non cónước như vậy thì rất ít khithấy được, cũng bởi thế màtrong công viên cókhông ítngười, bọn họ cũng giống như Đường Kim vàĐường Thanh Thanh, vào đây đidạo.
- Chị Thanh, chúng tavào rừng cây bên kia đidạo một chút đi.
Đường Kimcảm thấy rừng tùng bên kianói không chừng sẽ tìm được một conđộc xàchẳng hạn, chonên hắn liền tính muốn quađó thử vận may. Hôm nayđã làngày thứ ba màĐường Kimsống ởthành phố Ninh Sơn này, nếu còn không cho Hoa Hoa ănthì khẳng định nósẽ mất hứng. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được.
Đường Thanh Thanh đáp ứng yêu cầu của Đường Kimrồi sauđó haingười liền đivề rừng tùng phía trước.
Mắt thấy còn khoảng trăm mét nữa làđến rừng tùng thì đột nhiên từ trong đó cómột người vội vàng chạy ra, màphía sauhắn còn cómột thiếu phụ ước chừng khoảng bamươi tuổi đang đuổi theo người này.
- Có chuyện gìxảy rathế nhỉ?
Đường Thanh Thanh thấy vậy thì cóchút ngạc nhiên, sauđó thì nàng liền thấy rõ, người chạy phía trước làmột người đàn ông, lúc này trên taycủa người đàn ông này đang ômtheo một đứa trẻ khoảng chừng bốn, năm tuổi, Đường Thanh Thanh thấy vậy thì không khỏi nghi hoặc: Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không phải làgiữa banngày banmặt màlại ômmột đứa trẻ bỏ chạy sao?
- Tránh đường một chút, mọi người tránh đường một chút, đứa nhỏ này bị bệnh cấp tính, cần phải đến bệnh viện để chữa trị, mọi người nhường đường một chút.
Một bên chạy, một bên người đàn ông này hô tolên.
- Thì ra lànhư vậy a.
Đường Thanh Thanh thầm nói một câu:
- Ta cũng sẽ nói a,giữa banngày banmặt này mà ômđứa trẻ này chạy nhanh giống như làkẻ bắt cóc như vậy thì cũng cóchút hơi quá đáng.
Đường Kimthấy vậy cũng không để ýđến, mặc dù ởphía saungười đàn bà kiađang khóc chạy đuổi theo người đàn ông ởtrước mặt nhưng màngười đàn bànày cũng không hỗ trợ. Hiển nhiên làlời nói của người namnhân kiacũng không cósai, lúc này đây người namnhân kiahẳn làđang giúp đỡ mang đứa bé kiađến bệnh viện chứ không phải làmột kẻ bắt cóc. Chonên, khithấy người đàn ông kiachạy gầ nđến chỗ của mình thì Đường Kimliền nắm lấy cánh taycủa Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng quamột bên, chủ động nhường đường.
Người đàn ông kiachạy rất nhanh, đứa trẻ này đã hôn mêrồi, vừa nhìn quathì quả thật rất lànghiêm trọng. Màtích tắc ngay khingười đàn ông mang đứa bénày chạy quabên người của Đường Kimthì theo bản năng Đường Kimliền nhìn liếc mắt nhìn vào lồng ngực của đứa békia, thấy được như thế thì sắc mặt của Đường Kimkhông khỏi biến đổi. Sauđó, đột nhiên Đường Kimđưa tay ra,đặt trên vaicủa người đàn ông này.
Trong nháy mắt này, người đàn ông kiachỉ cảm giác được cómột tòa núi lớn đang đè lên vaihắn khiến chohắn không thể nào nhúc nhích được chứ đừng nói làchạy tiếp. Thấy vậy thì hắn liền nóng nảy quay đầu lại nhìn vào Đường Kim, tức giận nói:
- Cậu làm cái gìthế? Mauthả tôi ra,tôi còn đicứu người nữa.
- Cậu làm cái gìđó? Mauthả anh ta ra.
Thiếu phụ kiacũng đuổi theo, thấy được Đường Kimngăn cản không chongười đàn ông kiachạy nữa thì liền hướng về phía Đường Kimrồi khàn giọng, rélên:
- Nếu concủa tôi xảy rachuyện gìthì tôi sẽ tìm cậu để chịu trách nhiệm.
- Con của côkhông phải làbị bệnh cấp tính mà làbị độc phong cắn rồi, trúng độc vào thì liền hôn mê, cho dùngay lập tức có điđến bệnh viên thì cũng không thể cứu được nó.
Đường Kimthản nhiên nói.
- Vậy…vậy thì phải làm saobây giờ?
Thiếu phụ kiasớm đã thất kinh, lúc này nghe được Đường Kimnói concủa mình bị trúng độc thì nàng liền sợ tới mức màkhóc lên.
- Cậu trai trẻ, cậu cóthể nhìn rađứa nhỏ này bị độc phong cắn, vậy thì nhất định làcậu cóbiện pháp phải không?
So với thiếu phụ kiathì người đàn ông này tương đối trấn định hơn, dù saothì đứa nhỏ này cũng không phải là concủa hắn chonên tự nhiên hắn cũng sẽ không cókhẩn trương như thế.
- Đúng vậy, tôi cóbiện pháp.
Đường Kimcũng không quản tới người ta cóđồng ýđể chohắn chữa trị haykhông, hắn liền đặt taycủa mình lên saucổ của đứa bénày.
04.09.2013
Chương 39
Hủy dung nhan cũng không sao Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
“Oa”
Đột nhiên đứa bé này khóc lớn lên rồi sau đó bắt đầu tìm mẹ của mình:
- Mẹ…Mẹ…Mẹ..
Đường Kim thu tay về, cơ hồ là trong một thời gian ngắn có một đạo bạch quang dùng tốc độ mà mắt người thường khó nhìn thấy được theo lòng bàn tay bắn về phía lồng ngực của hắn, trong nháy mắt liền biến mất.
- Độc trong người nó đã được xử lý rồi, sẽ không có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng mà miệng vết thương cần phải xử lý, các người mau đưa nó đến bệnh viện đi.
Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói.
- Chàng trai trẻ, cậu thật lợi hại.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ kia hơi có thâm ý mà nhìn Đường Kim một cái rồi sau đó nhìn vào Đường Thanh Thanh ở bên cạnh. Sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt của mình rồi ôm đứa trẻ bước nhanh.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.
Đến bây giờ thiếu phụ kia vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, nàng cảm ơn Đường Kim hai câu rồi sau đó vội đuổi theo người đàn ông kia, tuy rằng hiện tại con của nàng đã tỉnh lại nhưng mà hiển nhiên trong lòng nàng vẫn còn chưa yên.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ và thiếu phụ kia rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim và Đường Thanh Thanh. Lúc này đây, Đường Thanh Thanh người luôn thờ ơ với việc này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:
- Tiểu đệ, cậu thật sự là một kẻ nói láo a. Tối hôm qua cậu còn nói mình không phải là bác sỹ thế mà hiện tại tại sao cậu lại có thể chữa bệnh cho người ta?
- Chị Thanh, thật sự em không phải là một bác sỹ mà.
Đường Kim thật nghiêm túc mà trả lời:
- Em không biết trị bệnh, chỉ biết giải độc mà thôi.
- Cho dù là như vậy thì sau này chị cũng không quản cậu có phải là bác sỹ hay không, lần sau nếu chị không cẩn thận mà ngộ độc thức ăn thì chị sẽ tìm cậu.
Đường Thanh Thanh cũng không muốn tiếp tục truy vấn về vấn đề này nữa. Nhìn biểu hiện mới vừa rồi của Đường Kim thì bản thân nàng cũng ý thức được rằng người em trai kết nghĩa này của nàng vẫn còn rất nhiều bổn sự mà nàng cũng không biết. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không thành vấn đề, mặc dù là chị trúng độc gì thì chị cũng có thể tới tìm em.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Trên đời này, không có loại độc nào mà em không giải được.
- Cậu bớt chém gió đi.
Tuy rằng Đường Thanh Thanh cảm thấy Đường Kim là người lợi hại nhưng mà nàng không tin rằng Đường Kim lại lợi hại như vậy, bất quá chuyện này cũng không có liên quan đến nàng cho nên nàng liền chuyển sang chuyện khác:
- Tiểu dệ, chúng ta còn đi vào rừng tùng kia nữa không? Nơi đó có độc phong cắn người đó.
- Đường nhiên là đi rồi a, cho dù chị có bị độc phong cắn thì vẫn còn có em ở đây.
Tự nhiên là Đường Kim muốn vào trong rừng tùng ấy rồi, nếu nói lúc trước thì chỉ là hắn muốn đi tìm vậy may, hiện tại hắn biết được nơi đó có độc phong, vừa mới lúc này nhìn trên người của đứa nhỏ kia có hơn 10 vết độc phong cắn thì chắc hẳn trong rừng tùng kia có một tổ ong a.
- Vạn nhất trên mặt của chị bị nó cắn vào hai ba cái thì không phải khuôn mặt của chị sẽ bị hủy đi sao?
Tuy rằng miệng Đường Thanh Thanh nói như vậy nhưng mà nàng cũng vẫn cùng đi với Đường Kim hướng về phía rừng tùng đi đến.
- Dù sao thì hiện nay chị cũng chưa có bạn trai hơn nữa chị cũng chưa muốn tìm bạn trai cho nên dù có bị hủy đi cũng không có quan hệ gì.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Có phải là cậu đang nguyền rủa chị bị hủy đi dung nhan có đúng không?
Nghe Đường Kim nói như thế thì Đường Thanh Thanh có chút mất hứng.
- Này này, cái này rõ ràng chính là do miệng chị nói trước, nói đúng là là chị tự nguyền rủa mình, liên quan gì đến em?
Đường Kim cảm giác thật sự mình vô tội mà.
Đường Thanh Thanh liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi hừ một tiếng:
- Tiểu đệ, cậu cứ chờ xem, nếu thật sự chị bị hủy đi dung nhan của mình thì chị sẽ nhờ cậu.
- Vậy sao?
Đường Kim cười hì hì:
- Chị Thanh, em bắt đầu cho mong trên mặt của chị bị ong cắn rồi đó.
Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, rốt cuộc thì nàng đã tìm được tiểu đệ gì đây a.
Rất nhanh Đường Kim và Đường Thanh Thanh đã đi vào rừng tùng, vừa hay trong rừng tùng thì có những chiếc ghế đá, thấy được ghế đá thì Đường Kim và Đường Thanh Thanh liền đi tới rồi ngồi xuống. Mà lúc này Đường Thanh Thanh cũng không phát hiện được ở trên ngực của Đường Kim có một đạo bạch quang bắn nhanh ra bên ngoài, nhưng lúc này đây thì đạo bạch quang ấy cũng không có xuất hiện trong lòng bàn tay của Đường Kim mà nó đã biến mất ở trong rừng tùng.
Hai người Đường Kim và Đường Thanh Thanh nói chuyện phiếm khoảng được hơn mười phút thì đột nhiên đạo bạch quang ấy quay trở lại, rồi sao đó nó phóng về phía Đường Kim, biến mất trong lồng ngực hắn.
- Chị Thanh, chúng ta đi qua bờ hồ bên kia dạo một chút đi.
Đường Kim dứng dậy rồi nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, kéo nàng đi. Hiện tại mục đích vào rừng tùng này của hắn đã đạt được cho nên đối với hắn mà nói thì tiếp tục lưu lại ở trong rừng tùng này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đường Thanh Thanh cũng không có ý kiến. Vốn nàng cảm thấy rằng tiểu đệ này của mình một mình đi dạo trong công viên thì có chút đáng thương, mà sáng sớm hôm nay thì tiểu đệ này đã giúp nàng bắt được hai tên trộm cho nên nàng cảm thấy được bản thân nàng cần phải báo đáp lại hắn một chút nên nàng mới quyết định đi dạo trong công viên cùng hắn. Còn về phần bản thân nàng thì trước đây nàng đã đến công viên nhiều lần rồi cho nên đối với việc này thì nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Hai người đi ra khỏi rừng tùng, đi về cái hồ nhân tạo trong công viên. Đúng vào lúc này, đột nhiên có một thanh niên đâm đầu đi tới, trên tay của người thanh niên này cầm theo một chiếc túi du lịch màu đen, nhìn bộ dạng của hắn thì có thể thấy rằng lúc này hắn đang vô cùng gấp gáp.
Đột nhiên người thanh niên này ngẩng đầu lên, thấy được trước mặt hắn là Đường Thanh Thanh thì lập tức sắc mặt của hắn liền biến đổi, hắn bỗng nhiên xoay người lại, hướng về bên kia chạy đi.
- Nè, cậu đứng lại đó.
Nhất thời thì Đường Thanh Thanh cảm thấy được có chút không thích hợp, người này vừa nhìn thấy nàng thì liền xoay người bỏ chạy, rõ ràng là hắn có vấn đề rồi.
Đường Thanh Thanh không kêu thì thôi, vừa kêu lên thì khiến hắn càng chạy nhanh hơn.
Đường Thanh Thanh thấy vậy thì liền muốn đuổi theo, đột nhiên Đường Kim lại giữ nàng lại:
- Chị Thanh, chị muốn bắt tên kia đúng không? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu đệ, cậu đừng có kéo chị lại, tên kia đã chạy cách chúng ta hơn 100m rồi.
Thấy Đường Kim kéo mình lại thì Đường Thanh Thanh có chút lo lắng, nói.
- Chị Thanh, chị cứ đứng ở chỗ này chờ em, em sẽ giúp chị đuổi theo tên kia.
Đường Kim nói xong lời này thì liền lập tức cất bước hướng về tên thanh niên kia đuổi theo.
Khoảng cách của Đường Kim và tên thanh niên kia càng ngày càng gần hơn, dường như cũng chỉ qua vài giây đồng hồ sau thì Đường Thanh Thanh đã phát hiện được lúc này Đường Kim đã đuổi kịp tên thanh niên kia, sau đó Đường Kim liền tung cước, đá tên vào tên thanh niên kia làm cho hắn ngã xuống đất. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu đệ này thật sự là rất dũng mãnh a.
Đường Thanh Thanh thấy như vậy thì lẩm bẩm tự nói sau đó liền chuẩn bị đi qua.
Nhưng mà lúc này đây, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau lưng của Đường Thanh Thanh:
- Đường Thanh Thanh, cô làm cái trò quỷ gì đó? Ai bảo cô xuất hiện ở trong này hả?
Nghe được tiếng gầm này thì Đường Thanh Thanh ngẩn người sau đó liền xoay người lại thì liền thấy được lúc này có một đám người đang hướng về phía nàng mà chạy tới. Đi ở đằng trước là một nam tử trung niên, dáng người của nam tử trung niên này không cao nhưng mà có chút mạnh khỏe, giờ phút này thì vẻ mặt của nam tử trung niên này tỏ ra vô cùng tức giận.
Thấy được nam tử trung niên này thì Đường Thanh Thanh không khỏi ngẩn ra, bởi vì nàng biết được người này, người này chính là tổ trưởng tổ trọng án trong cục cảnh sát, Lưu Khôi.
Mà những người phía sau Lưu Khôi toàn là người trong tổ trọng án, điều này làm cho Đường Thanh Thanh cảm giác có chút không ổn, dường như lúc này tổ trọng án đã xuất động hết tất cả nhân sự, chẳng lẽ ở trong này có một vụ án lớn gì sao?
- Lưu tổ trưởng, tôi đang ở trong này có chút việc, các anh, các anh như thế nào lại ở trong này?
Đường Thanh Thanh có chút bất an, hỏi.
- Cô…Cô…
Lưu Khôi nghe được những lời này của Đường Thanh Thanh thì giống như là bị chọc tức nhưng không có chỗ để phát tiết:
- Kế hoạch tốt của chúng ta đã bị cô phá hủy hết rồi.
- Lưu tổ trưởng, tôi cũng không biết tại sao mọi người lại hành động ở trong này, dù sao thì trước đó mọi người cũng không có nói cho tôi biết a.
Đường Thanh Thanh lại, điều này cũng không liên quan tới nàng nha.
- Nói cho cô biết sao? Cô thì tính là cái gì đây? Nè, tôi nói cho biết, nếu như Gia Tường nhà tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Lưu Khôi còn chưa mở miệng trả lời thì đột nhiên một giọng nói vô cùng tức giận truyền đến, một người đàn bà trung niên nhắm về phía Đường Thanh Thanh.
Người đàn bà này được bảo dưỡng khá tốt, một cách ăn mặc trên người cũng không tầm thường. Thấy được người đàn bà này thì Đường Thanh Thanh lại cảm thấy càng không ổn, bởi vì người đàn bà này chính là phó khu trưởng của khu Ninh An, Diệp Minh Phương.
- Diệp khu trưởng, thật sự là tôi không cố ý mà…
Đường Thanh Thanh cố gắng muốn giải thích.
Đột nhiên Diệp Minh Phương lại vung tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đường Thanh Thanh một bạt tai
“Bốp”
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Sờ lên má của mình thì Đường Thanh Thanh có chút ủy khuất, càng nhiều hơn là phẫn nộ nhưng mà người ta là phó khu trưởng, nàng cũng không dám nói gì. Nàng chỉ đành phải đem toàn bộ ủy khuất cùng phẫn nộ nuốt lại vào bụng của mình.