Chương 1499
Hoàng Kim Côn Pháp Người dịch: Minh Tuấn Nguồn: webtruyen
Nội dung thu gọn
Chương 1499: Hoàng Kim Côn Pháp
Một cái vung tay của Tam Giới Chí Tôn đã trực tiếp đem Diệp Trần đưa đến bên ngoài, bên cạnh một lối ra Chí Tôn Thánh Địa.
Lúc này, đã có rất nhiều người cũng giống như Diệp Trần đang chờ đợi ở chỗ này, đợi lối ra Chí Tôn Thánh Địa mở ra.
Thời gian mà lối ra Chí Tôn Thánh Địa mở ra cũng không cố định, đến khi người tiếp nhận truyền thừa cuối cùng xuống núi thì cũng là lúc nó mở ra, còn nếu không thì chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này mà thôi.
"Diệp Trần."
Mộ Dung Khuynh Thành cùng Từ Tĩnh cũng đã tiếp nhận xong truyền thừa, khi nhìn thấy Diệp Trần thì thân hình họ lóe lên và lướt đi tới.
"Các muội như thế nào rồi?"
Diệp Trần dò hỏi.
Mộ Dung Khuynh Thành trả lời: "Muội đã tiếp nhận truyền thừa của Sắc Vi Chí Tôn."
"Còn muội thì tiếp nhận truyền thừa của Long Tường Chí Tôn." Từ Tĩnh cũng nói.
Sắc Vi Chí Tôn là một vị cường đại Chí Tôn ở 300 vạn năm trước, Long Tường Chí Tôn thì chính là một Siêu cấp Chí Tôn tại năm ngàn vạn năm trước. Quang Ám Sắc Vi Chưởng của Sắc Vi Chí Tôn có thể làm cho địch nhân không còn nhận thức được tồn tại của thời gian, khi bị trúng chiêu sẽ bị già yếu một cách nhanh chóng, còn Long Tường Chí Tôn thì chính là niềm kiêu hãnh của Long tộc, Long Tường Bàn Nhược chưởng và Long Tường Thái Hư của ông vô cùng nổi tiếng trong thiên hạ.
"Còn chàng đã tiếp nhận truyền thừa của ai vậy?"
Mộ Dung Khuynh Thành trong nội tâm suy đoán, Diệp Trần tiếp nhận truyền thừa hẳn là của một vị Kiếm Tôn.
"Tam Giới Chí Tôn."
"Tam Giới Chí Tôn?"
Từ Tĩnh lông mày liền nhíu lại, Tam Giới Chí Tôn cũng không phải là một Kiếm Tôn, nhưng bất quá hắn so với tuyệt đại đa số Kiếm Tôn đều cường đại hơn, là một trong Thất đại Truyền Kỳ Chí Tôn của Nhân tộc, nếu như Diệp Trần có thể đem Tam Giới Sát Quyền của Tam Giới Chí Tôn lĩnh ngộ hoàn toàn, và chuyển hóa thành kiếm pháp của mình, thì thành tựu sau này ít nhất cũng phải là Truyền Kỳ Chí Tôn đấy. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ha ha, Diệp Trần, ngươi cũng đi ra rồi, xem ra đã tiếp nhận được truyền thừa rồi a."
Kim Y Hoàng cười lớn bay tới.
Đối với Kim Y Hoàng, Diệp Trần trong lòng vẫn còn có hảo cảm, "Thu hoạch của ngươi có lẽ cũng không tệ a!"
"Cũng tạm được. Hoàng Kim Chí Tôn, ngươi có lẽ đã nghe nói qua a!"
Diệp Trần nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
Kim Y Hoàng cười khổ một tiếng, đang muốn giải thích thì Từ Tĩnh xen vào nói: "Hỗn Nguyên Vô Lậu Hoàng Kim tôn, từ 1 tỷ năm trước thì hắn đã là một Chí Tôn rồi."
"Đúng vậy, đúng là hắn đấy."
Kim Y Hoàng mặt lộ mỉm cười.
Hoàng Kim Chí Tôn tuy không phải là một Truyền Kỳ Chí Tôn, nhưng tại thời điểm đó đã có một vị Truyền Kỳ Chí Tôn từng nói qua, tại dưới điều kiện ngang nhau thì bản thân hắn cũng không phải là đối thủ của Hoàng Kim Chí Tôn, Hoàng Kim Viên của đối phương có thể nói là thủ pháp phòng ngự đáng sợ nhất, không có bất kỳ nhược điểm nào.
"Đúng rồi, còn ngươi thì sao?"
Kim Y Hoàng nhìn về phía Diệp Trần, về phần Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành thì hắn không hề để ý đến, chỉ vì các nàng đều là hồng nhan tri kỷ Diệp Trần.
"Tam Giới Chí Tôn."
"Há!" Kim Y Hoàng hít một hơi lãnh khí, "Ngươi…cái tên biến thái này, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn mộ địa mà cũng bị ngươi tìm được, hơn nữa đây lại chính là một trong thất đại Truyền Kỳ Chí Tôn của Nhân tộc nữa chứ."
Hoàng Kim Chí Tôn thật sự rất nổi danh, đã tương đương với Truyền Kỳ Chí Tôn, thế nhưng sơ với Tam Giới Chí Tôn thì ông vẫn còn kém hơn không chỉ một cấp bậc, cho dù là dưới điều kiện ngang nhau thì Tam Giới Sát Quyền vẫn có thể đánh xuyên thủng Hoàng Kim Viên, công kích của ông căn bản không cách nào ngăn cản nổi.
"Lời ngươi vừa nói ngược lại làm ta có chút ngứa tay rồi, không bằng chúng ta luận bàn một phen a, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian ngắn nữa lối ra Chí Tôn Thánh Địa mới mở ra."
Kim Y Hoàng đề nghị nói.
Hắn rất muốn biết Diệp Trần đã nhận được bao nhiêu truyền thừa của Tam Giới Chí Tôn, đương nhiên, điều trọng yếu hơn cả là kiểm nghiệm thoáng một chút về thu hoạch của mình.
"Được đấy."
Lời đề nghị này của Kim Y Hoàng lại để cho Diệp Trần động tâm.
"Xem kìa, Kim Y Hoàng động thủ với người nào đó."
"Là ai vậy? Rõ ràng có thể động thủ cùng Kim Y Hoàng, người trẻ tuổi này có lẽ là một trong Tứ đại Chuẩn Tôn a?."
"Nhìn bên ngoài thì có vẻ trẻ hơn cả Kim Y Hoàng, đoán chừng là Kim Y Hoàng muốn chỉ điểm đối phương đôi chút đó mà !"
Hai người bay lên không trung, tương đối xa xa, những người ở phụ cận lập tức nhìn sang, Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả có nhãn lực rất lợi hại, dù cách xa thế nào cũng đều có thể thấy rõ.
Bất quá tuyệt đại bộ phận mọi người ở đây đều không biết Diệp Trần là ai, đương nhiên, trong số bọn họ cũng có người từng nghe nói qua về danh tự “Diệp Trần”, thế nhưng họ không nghĩ rằng người trẻ tuổi áo lam trước mắt chính là hắn. Nhưng trong mắt bọn họ, Diệp Trần dù tiến bộ thế nào thì cũng không thể nhanh như vậy, có thể cùng Kim Y Hoàng động thủ hay dù là được Kim Y Hoàng chỉ điểm thì đối phương tối thiểu nhất cũng phải có thực lực đỉnh cấp Hoàng giả rồi.
"Diệp Trần, cẩn thận rồi, Di Thiên Côn Pháp của ta đã có tiến bộ rất nhiều, Ngũ Hành Kiếm Pháp của ngươi chưa hẳn có thể ngăn trở!" Kim Y Hoàng nhắc nhở.
Diệp Trần nhẹ nhõm nói: "Cứ phóng ngựa tới đây! Cái này có thể chưa hẳn đâu."
"Tốt, tiếp chiêu!"
Kim Y Hoàng cũng không khách khí, Kim sắc gậy vừa xuất ra đã mang theo khí thế bàng bạc mênh mông cuồn cuộn, sau một khắc, cả người Kim Y Hoàng nhảy lên cao rồi huy sái ra một côn. Theo một côn này chém ra, vô số côn ảnh tràn ngập che khuất cả bầu trời, tựa hồ như muốn thay đổi trọng thiên, “thay thế” và trùng tạo cả Càn Khôn.
"Hoàn toàn chính xác đã lợi hại gấp mấy lần trước kia rồi."
Trước đó không lâu Di Thiên Côn Pháp của Kim Y Hoàng vẫn chưa lợi hại như vậy, nhưng hiện tại các sơ hở của nó đã ít đi rất nhiều và trở nên rất mạnh mẽ.
"Bất quá Ngũ Hành Kiếm Pháp của ta cũng không còn như xưa nữa rồi."
Rút Phi Thiên kiếm ra, Diệp Trần huy kiếm thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp.
Ngũ Hành Kiếm Pháp rất lợi hại tại phương diện phòng thủ, sau khi đạt được những tinh túy võ học của Tam Giới Chí Tôn, căn cơ Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần đã tăng lên một cấp bậc lớn, do đó Ngũ Hành đã có thể thay đổi liên tục và càng trở nên không có sơ hở, một khi được thi triển ra liền sẽ hóa thành một đoàn quang cầu màu trắng bao phủ quanh thanh Diệp Trần, đôi lúc ẩn ẩn lộ ra vầng sáng ngũ sắc. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Rầm rầm rầm bang bang!
Tiếng nổ không ngớt không dứt vang truyền ra, Di Thiên Côn Pháp có thế công vô cùng mãnh liệt, mọi phòng thủ đối diện với nó căn bản đều trở nên vô dụng, thế nhưng không biết vì sao Ngũ Hành Kiếm Pháp lại vẫn có thể trụ vững, cả hai bất phân thắng bại, liên tục giằng co nhau.
"Tốt, Di Thiên Nhất Côn."
Đối phó loại kiếm pháp phòng thủ này, Kim Y Hoàng quyết định thật nhanh và chuẩn bị dùng lực phá hoại, trong chốc lát sau, vô số côn ảnh bắt đầu hợp nhất hóa thành một thanh cự côn Thông Thiên, quét về phía Diệp Trần.
"Ngũ Hành Trảm!"
Diệp Trần tất nhiên biết rõ không thể đem Ngũ Hành Kiếm Pháp bình thường để phòng ngự Di Thiên Nhất Côn của đối phương, bạch sắc quang cầu được giải tán và nhanh chóng được thay thế bằng một đạo kiếm mang ngũ sắc, nghênh hướng Thông Thiên cự côn.
Ầm ầm!
Hai người riêng phần mình lùi nhanh về phía sau, sóng xung kích hung mãnh tỏa ra từng đợt, làm cho những người đang đứng xem ở gần đó cũng bị trùng kích đến “người ngã ngựa đổ”.
Ánh mắt Kim Y Hoàng đã ngưng trọng hơn rất nhiều, hắn không nghĩ tới sau khi tiếp nhận truyền thừa, Diệp Trần đã tiến bộ nhanh đến như vậy, bởi lúc trước Diệp Trần so với hắn vẫn còn kém một đoạn.
"Diệp Trần, suốt tám mươi năm này ta không chỉ có đem Di Thiên Côn Pháp tăng lên tới cảnh giới mới, mà còn dung hợp tinh túy võ học của Hoàng Kim Chí Tôn, từ đó đã sáng tạo ra Hoàng Kim Côn Pháp, so với Di Thiên Côn Pháp, cái Hoàng Kim Côn Pháp này của ta có hỏa hầu không bằng nhưng bất quá lực sát thương lại mạnh hơn, tần suất công kích cũng nhanh hơn nhiều."
Song phương đang luận bàn, tuy không có khả năng gây ra nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng Kim Y Hoàng cũng không muốn đả thương Diệp Trần, cho nên trước khi thi triển Hoàng Kim Côn Pháp đã đem đặc điểm của Hoàng Kim Côn Pháp nói cho Diệp Trần biết.
"Cái tên Kim Y Hoàng này ngược lại đúng là quang minh lỗi lạc a."
Diệp Trần gật đầu nói: "Kế tiếp ta cũng sẽ thi triển ra Thời Không Kiếm Pháp, Tử Vong Thiết Cát!"
"Tử Vong Thiết Cát!"
Kim Y Hoàng sững sờ, chợt cười nói: "Tốt, ta ngược lại là đã xem thường ngươi rồi a."
"Rống!"
Bỗng nhiên, Kim Y Hoàng trên người bộc phát ra hoàng kim quang mang vô cùng chói mắt, cái hoàng kim quang mang này khiến cho người khác có một loại hương vị tự do tự tại như thể hắn đang bất kính với cả trời đất, giờ này khắc này, Kim Y Hoàng như đã thay đổi, ánh mắt hắn đã tràn ngập tính xâm lược.
Ông!
Một tiếng chuông lớn vang vọng lên, Kim Y Hoàng bay vút đến như thiểm điện, sau một khắc, hoàng kim quang mang hiện lên hình quạt phóng xạ về hướng Diệp Trần, thực chất tất cả chúng đều là những côn ảnh.
"Không biết hắn sẽ ngăn cản như thế nào đây?"
Tử Y Hoàng, Bạch Y Hoàng cùng với Thanh Y Hoàng đều đang nhìn chăm chú vào một trận chiến này.
Vô Thượng võ học luôn có tất cả những thứ đặc sắc nhất, Ngũ Hành trảm tuy có uy lực cực lớn nhưng lại quá đơn điệu, căn bản không thể ngăn được Hoàng Kim Côn Pháp, trong khi Tử Vong Thiết Cát thì có công kích dày đặc, lại có khả năng phong sát cả không gian lẫn thời gian.
"Hoàng Kim Côn Pháp có thể thẩm thấu thời không, vì vậy cũng không phải dễ dàng ngăn cản như vậy."
Kim Y Hoàng rất có tự tin đối với Hoàng Kim Côn Pháp, tại trên phương diện thuận lợi khi thi triển thì Hoàng Kim Côn Pháp không bì kịp nổi Di Thiên Côn Pháp, thế nhưng tại bên trên tính thẩm thấu cùng lực sát thương thì Di Thiên Côn Pháp lại không bì kịp Hoàng Kim Côn Pháp. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đột ngột,
Bang bang bang bang...
Một bó Hỏa Tinh nổ tung tại giữa hai người, phảng phất như có vô số thân ảnh Diệp Trần cùng vô số Kim Y Hoàng đang giao thủ.
"Cái gì, chặn được ư ?"
Kim Y Hoàng lắp bắp kinh hãi.
"Kim Y Hoàng, không phải ta nói rồi sao, cái Tử Vong Thiết Cát này của ta chính là Thời Không Kiếm Pháp đấy, bất kỳ thứ gì rơi vào vùng bao phủ thời không của kiếm pháp này tựu sẽ không khả năng thoát được đâu."
Diệp Trần cười nói.
"Đích thật là vậy rồi."
Kim Y Hoàng gật gật đầu, đã đạt đến trình độ này, hắn không thể không thừa nhận rằng Diệp Trần đã có cùng một cái cấp độ với hắn rồi, đương nhiên, hắn vẫn còn chưa biết được việc Diệp Trần đã lĩnh ngộ cảnh giới Tâm Kiếm. Nếu đem Tâm Kiếm cảnh giới vận dụng vào thì thực lực Diệp Trần còn có thể tăng vọt lên rất nhiều lần, trừ việc đó ra, Diệp Trần còn có một chiêu Sâm La Vạn Tượng nữa. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vô Thượng võ học không phải tinh túy ở chỗ uy lực cường đại đến cỡ nào, dù cho uy lực có cường thịnh nhưng nếu không thể đánh trúng được địch nhân thì suy cho cùng cũng không tốt chút nào, cái mà Vô Thượng võ học chú ý đến chính là tính tuyệt đối, hoặc là uy lực tuyệt đối, hoặc là tuyệt đối không thể né tránh, hoặc là phòng ngự tuyệt đối. Sâm La Vạn Tượng tuy nói không phải là một Tuyệt kỹ tuyệt đối, nhưng ở cấp độ Chuẩn Tôn thì cũng có thể xem nó như tuyệt đối rồi, so với uy lực cực đại của Ngũ Hành trảm đều muốn đáng sợ hơn, còn so với Tử Vong Thiết Cát càng thêm khôn lường.
"Kim Y Hoàng, còn muốn đánh nữa sao ?"
Diệp Trần nhìn ra được, Kim Y Hoàng không định luận bàn tiếp nữa rồi, đoán chừng thủ pháp của đối phương đã dùng hết, về phần một ít thủ pháp khác thì có lẽ hỏa hầu còn chưa đủ, dù sao, khi lấy được truyền thừa thì cũng phải tiêu hóa hấp thu thì mới dùng được, có thể sáng tạo ra Hoàng Kim Côn Pháp là đã đáng quý lắm rồi.
"Thôi đừng đánh nữa, ngươi thật là một tên biến thái, trong Nhân tộc, ngươi không sai biệt lắm có thể xưng danh là đệ nhất Kiếm Hoàng rồi đấy." Trong Nhân tộc, Kiếm Hoàng cùng Đao Hoàng là hai danh xưng được tranh luận khá lớn, tính đến hôm nay, danh xưng Kiếm Hoàng vẫn chưa được xuất hiện, nếu nói Diệp Trần là Kiếm Hoàng như vậy cũng chưa đủ tiềm lực đấy.
"Kiếm Hoàng à?"
Diệp Trần chỉ cười cười mà không lên tiếng.
"Gã Diệp Trần này thật là lợi hại, rõ ràng có thể cùng Kim Y Hoàng đánh ngang tay, trong khi Kim Y Hoàng là một trong Tứ đại Chuẩn Tôn trẻ tuổi của Nhân tộc, mà tại trong Chuẩn Tôn bảng, hắn cũng có bài danh hàng đầu đấy." Tất cả mọi người sau khi nghe được Kim Y Hoàng gọi tên Diệp Trần, liền biết rõ kẻ này tựu chính là thiên tài đứng đầu của Thần Chi Nhạc Viên, từ trước đến nay chỉ một mực nghe nói qua danh tự chứ chưa từng thấy qua chân nhân.
"Trên Chuẩn Tôn bảng mà có bài danh 30 hạng đầu thì cơ hồ đều là nhân vật Chuẩn Tôn vô địch, tên Diệp Trần này mới từ Thần Chi Nhạc Viên đi ra trong thời gian không bao lâu, chậc chậc, có thể nói hắn chính là đệ nhất thiên tài của kỷ nguyên này rồi."
Một kỷ nguyên chính là một ngàn vạn năm.
"Đâu chỉ là cái kỷ nguyên này chứ, ngay cả những kỷ nguyên trước cũng không hề xuất hiện một thiên tài biến thái như thế, bất quá dù biến thái đến mức nào nhưng về sau lại không trở thành Chí Tôn được, hết thảy đều là vô dụng mà thôi."
"Đúng rồi, Kiếm Hoàng danh xưng vẫn chưa có, không bằng chúng ta đem danh xưng Kiếm Hoàng trao cho Diệp Trần a ?."
Có người đề nghị nói.
Bình thường, danh xưng có thể do chính mình chọn lấy, nhưng Kiếm Hoàng chính là một danh xưng rất tôn quý, nhất định phải được mọi người thừa nhận. Ở đây không người nào là không phải nhân vật phong vân trong hàng ngũ Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả, Chuẩn Tôn cũng đều có rất nhiều, để đạt được thừa nhận của bọn hắn thì tức là danh xưng Kiếm Hoàng căn bản đã trao cho Diệp Trần rồi, về phần có thể giữ được danh xưng Kiếm Hoàng hay không, tựu sẽ không có quan hệ gì với bọn họ cả.
"Ta thấy có thể được đấy, Nhân tộc đã thật lâu rồi không có xuất hiện Kiếm Hoàng, nói không chừng hắn có thể bảo trụ đấy."
Không ít người đều tán thành.
"Ha ha, tại hạ là Như Ý Tử, các hạ tựu là Diệp Trần phải không, quả nhiên là danh bất hư truyền, đoàn người chúng ta trao cho ngươi một cái danh xưng, không biết ngươi có dám nhận và đảm đương nó hay không?." Một gã Chuẩn Tôn đi ra, hắn rất thích nhìn đến các hậu bối trẻ tuổi quật khởi, hôm nay Nhân - Ma đại chiến sắp tới, vì vậy có nhiều thêm một phần lực lượng đối với ai cũng có lợi cả, điều kiện tiên quyết là Diệp Trần có cái phách lực này hay không.
"Ngài nói về danh xưng gì vậy ?"
Diệp Trần nhìn qua, hỏi.
"Kiếm Hoàng!"
Như Ý Tử nháy mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.
Diệp Trần thấy cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn vì vừa rồi mọi người nói chuyện cũng không kín kẽ, nói: "Được các vị để mắt là một vinh hạnh, nếu như ta nói không vậy thì ta đã quá dối trá rồi, Kiếm Hoàng danh xưng, Diệp Trần đã muốn nhận từ lâu rồi."
"Tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên."
Như Ý Tử thoải mái cười to.
"Kiếm Hoàng Diệp Trần, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ a, có một số người trời sinh tựu đã vô cùng chói mắt, nhưng dù có thể hiện như thế nào cũng đều không được. Bất quá, Nhân tộc vẫn có một ít Kiếm đạo Hoàng giả rất đáng sợ, trừ việc đó ra, mấy kẻ tự xưng là Kiếm Hoàng trong đám dị tộc, đoán chừng cũng sẽ biết đến Diệp Trần mà sinh ra sát tâm, trong thiên hạ này Kiếm Hoàng chỉ có thể có một kẻ được nhận lấy mà thôi."
"Kiếm Hoàng tự nhiên là độc nhất vô nhị, cho nên hắn tại bên trong giới Kiếm đạo Hoàng giả cũng phải là độc tôn thì mới giữ được."
Nghe mọi người nghị luận, Kim Y Hoàng cười, đối với Diệp Trần nói: "Hiện tại ngươi đã có cái Kiếm Hoàng danh xưng này, xem như ngươi đã ngồi vào chỗ của mình rồi đấy." Kỳ thật là hắn cố ý nói Diệp Trần chính là đệ nhất Kiếm Hoàng, thiên tài như thế mà không có danh xưng thuộc về mình thì quá mức không thể nào nói nổi nữa rồi.
"Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận đấy, trên bảng Chuẩn Tôn cũng có bốn vị Kiếm đạo Hoàng giả, theo thứ tự là Vô Thao Kiếm Hoàng có bài danh thứ 48, Thất Tuyệt Kiếm Hoàng thứ 27, cùng với Dạ Kiếm Hoàng thứ 13, Tà Kiếm Hoàng thứ 4. Những người ở phía trước thì không có uy hiếp bao nhiêu, nhưng Thất Tuyệt Kiếm Hoàng tắc thì đã không thể coi thường, về phần Dạ Xoa tộc Dạ Kiếm Hoàng cùng Tà Linh tộc Tà Kiếm Hoàng mới thực sự là đại địch của ngươi đấy, hai người bọn hắn cũng đều tự xưng là đệ nhất Kiếm Hoàng trong Vũ Trụ Tinh Không."
Ngày nay, Chuẩn Tôn bảng trên cơ bản đã bị những lớp người trẻ tuổi làm lũng đoạn, bên trong tứ đại Kiếm đạo Hoàng giả, chỉ có Vô Thao Kiếm Hoàng là có niên kỷ khá lớn, ba người sau đều là những người trẻ tuổi cả.
"Ta sẽ cẩn thận."
Diệp Trần gật gật đầu, hắn tất nhiên sẽ không chủ quan, nhất là sau khi Chí Tôn Thánh Địa mở ra, phải biết rằng, không chỉ có riêng Nhân tộc là có Chí Tôn Thánh Địa, Ma tộc cũng có Thần Ma chi địa, Tà Linh tộc có Tà Linh chi địa, Man tộc có Man Hoang Thánh Địa, Cự Nhân tộc có Cự Linh mộ địa. Nếu luận về ngộ tính thì hắn không kiêng kỵ bất luận kẻ nào, bất quá những người khác đã thời gian tu luyện dài hơn nhiều so với hắn. Mà khi đã đạt đến cảnh giới này, đôi khi cao thấp nhất thời cũng không tính là cao thấp thực sự, nói không chừng người khác có cảm ngộ bất chợt, liền sẽ có thể khiến thực lực tăng vọt gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Tóm lại, càng đi đến hậu kỳ thì cần phải có ngộ tính, cơ duyên cùng thời gian, chỉ cần thiếu một thứ cũng không được.
"Kiếm Hoàng, buồn cười, một tên đầy tớ nhỏ nhoi, mới tu luyện được bao nhiêu năm mà tựu dám tự xưng là Kiếm Hoàng." Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo già nua truyền tới.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
"Là Bạch Cốt Kiếm Hoàng!"
Có người nhận ra thân phận người này.
Bạch Cốt Kiếm Hoàng là một trong những Kiếm đạo Hoàng giả của Nhân tộc, bởi vì hắn đã một mực bế quan suốt nhiều năm không xuất hiện, cho nên trên bảng Chuẩn Tôn không có danh hào của hắn, nhưng bất quá cũng không ai dám coi thường hắn, bởi vì tại ba vạn năm trước, hắn cũng có thể xếp vào vị trí thượng đẳng tại trên Chuẩn Tôn bảng. Người này tuy là Nhân tộc, nhưng gần đây trông rất khắc biệt, khả năng là có quan hệ cùng công pháp mà hắn đang tu luyện, hắn tu luyện công pháp chính là Âm Dương Bạch Cốt Kiếm Quyết, Chân Nguyên rất âm hiểm giảo quyệt.
30.06.2015
Chương 1501
Bát Trọng Kiếm Vực Quyết Đấu Người dịch: Minh Tuấn Nguồn: webtruyen
Nội dung thu gọn
Chương 1501: Bát Trọng Kiếm Vực Quyết Đấu
"Diệp Trần, kẻ đầu tiên muốn khiêu chiến với ngươi thật sự xuất hiện rồi, gã Bạch Cốt Kiếm Hoàng này đã không xuất hiện từ ba vạn năm nay, thực lực của hắn hôm nay đến ta cũng thể bằng được. Tại ba vạn năm trước, Bạch cốt thời gian kiếm của hắn có thể nói là một trong những kiếm pháp Chuẩn Tôn nhanh nhất, hiện tại đã qua ba vạn năm, đoán chừng đã càng thêm rất cao minh, ngươi phải cẩn thận một chút."
Kim Y Hoàng cũng không nên thay Diệp Trần xuất đầu, dù sao địa vị hiện tại của Diệp Trần đã không thua kém gì hắn nữa, nếu cưỡng ép xuất đầu sẽ chỉ vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi. Mà Diệp Trần muốn bảo trụ được Kiếm Hoàng danh xưng thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ta tự có chừng mực." Diệp Trần gật đầu, nhìn về phía Bạch Cốt Kiếm Hoàng nói: "Kiếm Hoàng danh xưng là mọi người cất nhắc cho ta, bất quá đã để cho Bạch Cốt Kiếm Hoàng tiền bối để ý như thế, ta ngược lại có thể đem Kiếm Hoàng danh xưng tặng lại cho ngài."
"Tặng cho ta?" Bạch Cốt Kiếm Hoàng có chút kinh ngạc, mỉa mai nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi có cái phách lực gì, chung quy cũng chẳng có gì hơn như vậy, bất quá ngươi đã thức thời như vậy, ta tựu cũng không làm khó dễ ngươi rồi."
Bạch Cốt Kiếm Hoàng bế quan đã ba vạn năm, tự nhận là bản thân đã có tiến bộ thần tốc, lần này xuất quan với nhiều mục đích, một là muốn tới Chí Tôn Thánh Địa tìm kiếm truyền thừa thuộc về mình, hai là nói cho mọi người biết, Bạch Cốt Kiếm Hoàng hắn đã xuất quan, về phần cái địa vị Kiếm Hoàng này là vì tình thế bắt buộc, mà càng làm cho hắn thập phần tin tưởng chính là, lần du hành Chí Tôn Thánh Địa này, hắn rốt cục đã nhận được một môn Chí Tôn truyền thừa, vị Chí Tôn đã chết này mặc dù chỉ là Chí Tôn bình thường, thế nhưng đối với một Chuẩn Tôn đã trãi qua tích lũy hùng hậu trong rất nhiều năm như hắn thì đây chỉ là chuyện lặt vặt mà thôi, có thể nói, nhận được truyền thừa kia không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh, những thế hệ trẻ tuổi muốn xuất đầu thì còn phải hỏi xem hắn có đáp ứng hay không đấy. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta nói tặng cho ngài, nhưng ngài cũng phải cho ta thấy ngài có đủ thực lực để nắm lấy hay không, nếu không thì chẳng phải đây là trò đùa quá mức rồi sao."
"Ha ha, cái tên Diệp Trần này thật đúng là nhẹ nhàng lạnh nhạt rồi, tựa hồ không đem Bạch Cốt Kiếm Hoàng để vào mắt."
"Người trẻ tuổi vẫn tương đối liều lĩnh như vậy, bất quá cũng đúng thôi. Không liều lĩnh thì đã không phải là người trẻ tuổi rồi."
"Ân, đường hoàng thì đâu có bốc đồng được chứ, cũng không biết gã Bạch Cốt Kiếm Hoàng này sẽ ứng đối như thế nào."
Nghe được lời kế tiếp của Diệp Trần, mọi người xung quanh không khỏi cười và bàn tán.
"Tiểu bối, ngươi quá mức đắc ý mà quên phận mình rồi." Bạch Cốt Kiếm Hoàng sắc mặt lập tức đen lại, hai mắt thay đổi trắng đen liên tục, bỗng nhiên, hắn vung ra một đạo Hắc Bạch kiếm quang, đây là công kích kiếm thuật đồng ẩn chứa linh hồn công kích.
Ba!
Đáng tiếc, Hắc Bạch kiếm quang vừa mới xuất hiện đã bị mi tâm Diệp Trần phát ra một đạo kim quang làm cho chôn vùi rồi, luận về linh hồn công kích thì phía dưới cảnh giới Chí Tôn, Diệp Trần không sợ bất luận kẻ nào.
"Bạch Cốt Kiếm Hoàng, xin chỉ giáo."
Diệp Trần không hề nói nhảm, hắn biết rõ, hôm nay, phải chiến thắng Bạch Cốt Kiếm Hoàng cho bằng được.
"Tốt, tựu để cho ta tới lĩnh giáo một chút cao chiêu của ngươi a." Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Căn cứ vào thực lực khi Diệp Trần giao thủ cùng Kim Y Hoàng, Bạch Cốt Kiếm Hoàng có bảy thành nắm chắc có thể thắng Diệp Trần, phải biết rằng bọn họ đều là tồn tại đỉnh tiêm trong Chuẩn Tôn. Bảy thành nắm chắc là không hề nhỏ.
Ông!
Bạch Cốt Kiếm Hoàng không trực tiếp động thủ, gần kề chỉ là nhắm mắt lại, thời điểm mở ra lần nữa thì một cỗ cường đại lĩnh vực khuếch tán ra, cái lĩnh vực này bởi vì vô cùng cường đại, thậm chí bắt đầu trở nên rất thực chất nên có thể tạo thành một bức tường giáp giới không gian bích chướng, nếu nhìn kỹ sẽ nó được hình thành từ từng mảnh bạch cốt, trên đám bạch cốt đó có khắc vô số kiếm văn, khí tức sắc bén đáng sợ tràn ngập bốn phía, thẩm thấu cả thời không.
Đệ bát trọng Kiếm Vực Bạch Cốt kiếm vực.
"Cái gì, Bạch Cốt Kiếm Hoàng đã đột phá Kiếm Vực đến Bát trọng rồi sao !."
"Tên Diệp Trần này gặp phiền toái rồi, tuy Kiếm Vực chỉ là một bộ phận của thực lực, thế nhưng nếu Kiếm Vực song phương có độ chênh lệch quá lớn thì thực lực bị ảnh hưởng cũng sẽ càng lớn, một bên thì có thực lực đã được Kiếm Vực Tăng Phúc, một bên thì thực lực đã bị Kiếm Vực làm suy yếu, nếu đem ra so sánh thì trận chiến này không cần đánh nữa rồi."
Mọi người cả kinh, không khỏi nhìn về phía Diệp Trần, Diệp Trần trước khi cùng Kim Y Hoàng chiến đấy, Kiếm Vực chỉ là dùng để bảo vệ bản thân chứ không hề khuếch tán ra, cho nên bọn hắn cũng không rõ ràng lắm Kiếm Vực của Diệp Trần đã đạt đến cái cấp độ gì. Bất quá thật tâm mà nói, bọn hắn không cho rằng Kiếm Vực của Diệp Trần cũng đạt tới đệ bát trọng, dưới tình huống bình thường, người trẻ tuổi có lĩnh vực đều muốn trước thấp hơn một chút so với thế hệ trước, trừ phi là một vài người trẻ tuổi có thời gian tu luyện không tính là ngắn thì mới có thể cùng thế hệ trước tranh phong, ví dụ như Tử Y Hoàng đã có được lĩnh vực đạt đến Bát trọng, trong khi Diệp Trần chỉ mới tu luyện mấy trăm năm mà thôi. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Không thể tưởng được, cái gã Bạch Cốt Kiếm Hoàng này thật đúng là đã không lên tiếng thì thôi, mà đã xuất động thì liền nổi tiếng ngay." Kim Y Hoàng nhướng mày, hắn thừa nhận mình đã xem thường Bạch Cốt Kiếm Hoàng, nếu như đổi thành hắn và Bạch Cốt Kiếm Hoàng quyết đấu, kết quả cuối cùng nhất là không tốt cho hắn rồi. Đương nhiên, hắn kỳ thật còn có tuyệt chiêu mạnh nhất vẫn chưa thi triển ra, đó chính là Hoàng Kim Viên của Hoàng Kim Chí Tôn, một khi thi triển Hoàng Kim Viên, hắn đủ sức để tự bảo vệ mình.
Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành thì rất quen thuộc đối với Diệp Trần nên sắc mặt hai người ngược lại không có biến hóa gì, bởi vì thời điểm Bạch Cốt Kiếm Hoàng bộc lộ ra Bát trọng Kiếm Vực, Diệp Trần đã cười cười nhưng những người khác đã không có chú ý đến điều đó, nhưng các nàng thì có.
"Còn cần phải đánh sao?"
Bạch Cốt Kiếm Hoàng tự tin nói.
Ngay cả Chí Tôn lĩnh vực cũng đều chỉ đạt đến bát trọng, đương nhiên đối với tuyệt đại đa số Chí Tôn thì lĩnh vực đều đạt bát trọng hậu kỳ, thậm chí là bát trọng đỉnh phong, bản thân hắn chính là bát trọng sơ kỳ, bất quá như vậy cũng là đủ rồi.
"Cũng chưa hẳn đâu."
Diệp Trần thần sắc vẫn lạnh nhạt, y phục màu xanh da trời trên người không gió mà bay, bỗng nhiên, một cỗ Kiếm Vực đáng sợ hơn khuếch tán ra, cái Kiếm Vực này đồng dạng cũng là Bát trọng Kiếm Vực, nhưng bất đồng với trong quá khứ chính là, ở bên trong Kiếm Vực này lại có rất nhiều đóa Thanh Liên nở rộ, mà ở bên trong mỗi đóa Thanh Liên là một thanh tuyệt thế bảo kiếm mang theo kiếm khí bàng bạc mênh mông cuồn cuộn, có thể làm cho cả thời không phải chấn động nhộn nhạo.
"Cái gì? Cũng là Bát trọng Kiếm Vực sao ?!."
Tất cả mọi người chấn kinh, Diệp Trần chỉ mới bao nhiêu tuổi mà Kiếm Vực rõ ràng đã đạt đến Bát trọng cảnh giới rồi.
Nhưng điều càng làm cho bọn hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, đồng dạng là Bát trọng sơ kỳ Kiếm Vực nhưng Kiếm Vực của Diệp Trần tựa hồ đáng sợ hơn so với Kiếm Vực của Bạch Cốt Kiếm Hoàng, Kiếm đạo ẩn chứa trong đó lại càng thêm thuần túy hơn nhiều.
"Là Kiếm Nguyên, dùng Kiếm Nguyên để thôi động Kiếm Vực, thật sự là đáng sợ hơn nhiều đấy."
Đến tận đây, một ít người không quá coi trọng việc Diệp Trần có thể bảo trụ danh hiệu Kiếm Hoàng, trong nội tâm đã bắt đầu dao động, khi đã có Kiếm Nguyên thôi động Bát trọng Kiếm Vực thì Diệp Trần muốn bảo trụ danh xưng Kiếm Hoàng cũng không phải là không được.
"Đáng giận, tiểu tử này rõ ràng cũng đã đột phá đến Bát trọng Kiếm Vực."
Bạch Cốt Kiếm Hoàng ngầm khó chịu.
Hắn nào biết đâu rằng, vốn dĩ Kiếm Vực của Diệp Trần chỉ là Lục trọng, về sau mặc dù có chỗ tăng lên nhưng cũng không vượt quá Lục trọng đỉnh phong, nhưng khi đạt tới cảnh giới Tâm Kiếm của Kiếm đạo chí cao, trong thời gian tại Tam Giới Sơn, mỗi ngày Kiếm Vực của Diệp Trần đều có tiến bộ, cuối cùng nhất một lần hành động đã đạt đến Bát trọng sơ kỳ cảnh giới, nếu như cho hắn đủ thời gian, nhất định sẽ tăng lên tới Bát trọng đỉnh phong cũng có thể.
Tâm Kiếm chính là Kiếm đạo chí cao cảnh giới, điều này đại biểu Diệp Trần đã tiếp xúc đến áo nghĩa cuối cùng nhất của Kiếm đạo rồi.
Khi đánh một trận với Kim Y Hoàng, Diệp Trần biểu hiện ra ngoài chính là Kiếm Vực tầng thứ bảy, dù sao hắn cũng không muốn đơn giản đả bại Kim Y Hoàng ở trước mặt mọi người, huống chi đối phương cũng nhất định có chỗ giữ lại.
Đùng đùng!
Kiếm Vực của hai người tiếp giáp với nhau, làm lan truyền ra vô số thanh âm tan vỡ.
Bạch Cốt kiếm vực tại bên trên phòng ngự thập phần cao minh, mà Thanh Liên Kiếm Vực của Diệp Trần tắc thì tôn trọng công kích, cả hai tiếp xúc vào nhau tựa như “Thiên Lôi động đến Địa Hỏa” vậy, bộc phát ra chấn động mà trước nay chưa từng có.
30.06.2015
Chương 1502
Táng Kiếm Thuật Người dịch: Minh Tuấn Nguồn: webtruyen
Nội dung thu gọn
Chương 1502: Táng Kiếm Thuật
Ầm ầm!
Đúng như mọi người sở liệu, Thanh Liên Kiếm Vực của Diệp Trần dù sao cũng là do kiếm nguyên thôi động nên, so với Bạch Cốt Kiếm Vực của Bạch Cốt Kiếm Hoàng càng vững chắc và sắc bén hơn nhiều, một lúc sau, Bạch Cốt Kiếm Vực đã sinh ra vết rách, và Thanh Liên Kiếm Vực bắt đầu thẩm thấu đi vào. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
'Hừ!"
Bạch Cốt Kiếm Hoàng hừ lạnh một tiếng, lập tức thu hồi Bạch Cốt Kiếm Vực, vẻn vẹn chỉ dùng nó để bảo vệ thân thể của mình, kể từ đó, phạm vi đã trở nên nhỏ nhưng phòng ngự thì lại tăng thêm vô số lần, ngay cả Thanh Liên Kiếm Vực của Diệp Trần cũng không thể làm gì được hắn, đương nhiên, cũng có một cái chỗ hỏng, đó chính là Thanh Liên Kiếm Vực của Diệp Trần khuếch tán trên phạm vi rộng rãi, đủ để ảnh hưởng đến tình trạng của hắn.
Bất quá Diệp Trần cũng không hề dựa vào điểm này làm lợi thế, đồng dạng cũng thu hồi Thanh Liên Kiếm Vực bảo vệ bản thân.
“Bạch Cốt Kiếm Hoàng, Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp của ngài nghe nói là một trong những kiếm pháp chuẩn tôn nhanh nhất, Tử Vong Thiết Cát của ta thì ẩn chứa Thời Không Áo Nghĩa, cũng có thế mạnh về tốc độ, không bằng đem ra so sánh với một hồi a."
Diệp Trần tuy rằng sẽ không xem thường Bạch Cốt Kiếm Hoàng, nhưng cũng không coi trọng quá nhiều vì đã có Tâm Kiếm cảnh giới, trừ phi Bạch Cốt Kiếm Hoàng cường đại hơn rất nhiều lần so với Kim Y Hoàng thì mới có thể uy hiếp được hắn. Đối với hắn mà nói, Bạch Cốt Kiếm Hoàng không sai biệt lắm chính là một cơ hội để hắn rèn luyện, hắn tuy ở trên Tam Giới Sơn tu luyện được kiếm pháp, nhưng muốn hoàn thiện những kiếm pháp đó thì cũng không thể thiếu việc phải cùng những đối thủ cường đại luận bàn, năm đó Tam Giới Sát Quyền của Tam Giới Chí Tôn có thể danh chấn thiên hạ, hoàn toàn có tuyệt đại quan hệ cùng hàng vạn trận chiến mà hắn đã trải qua.
“Tiếp chiêu!”
Không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, Diệp Trần rung cổ tay, Tử Vong Thiết Cát lập tức thi triển ra, trong chốc lát, chi chít kiếm võng tràn ngập ra, bao phủ về hướng Bạch Cốt Kiếm Hoàng.
Tử Vong Thiết Cát ẩn chứa viên mãn Không Gian Áo Nghĩa cùng hai thành Thời Gian Áo Nghĩa, tại trên quỹ tích hầu như đã hoàn mỹ, nhưng ở trên trình tự thời gian thì cũng không quá hoàn mỹ. Cái mà Diệp Trần muốn xem là Bạch Cốt Kiếm Hoàng làm sao phá tan được một kiếm này, trước đó Kim Y Hoàng đã không thể phá giải được nó, chỉ có thể nói Hoàng Kim Côn Pháp quá mức bá đạo mà thôi. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chút tài mọn.”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng tay Bạch Cốt Kiếm Hoàng cũng không chậm, bảo kiếm của hắn là một thanh bạch cốt kiếm, thân kiếm có màu nhũ bạch, mũi kiếm khá dài so với những thanh kiếm bình thường.
Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!
Trong nháy mắt, có vô số thân ảnh Bạch Cốt Kiếm Hoàng xuất hiện, mỗi cái đều có tư thế không giống nhau, nhưng tựu chung chính là, theo mỗi chiêu kiếm mà hắn vung ra, những võng kiếm chi chít kia bị dập tắt rất có quy luật.
“Quả nhiên, chỉ cần đối phương cũng am hiểu Thời Không Áo Nghĩa thì liền có thể hóa giải, Tử Vong Thiết Cát của ta cũng có rất nhiều kẽ hở, vì vậy mà gã Bạch Cốt Kiếm Hoàng này liền dễ dàng tìm được cách phá giải, bài trừ từng cái từ nhược đến mạnh."
Diệp Trần cũng không vội, tiếp tục thi triển ra Tử Vong Thiết Cát.
Thời gian ngắn ngủi trước đó, Bạch Cốt Kiếm Hoàng đã có điểm không kiên nhẫn, đối phương cứ lăn qua lộn lại mỗi một chiêu như thế, tựa hồ như coi hắn là công cụ để bồi luyện, mà hắn cũng đã phát hiện ra, số lỗ hổng của Tử Vong Thiết Cát cũng càng lúc càng ít đi rất nhiều, càng lúc càng không dễ bài trừ như trước.
Bạch cốt kiếm trong tay Bạch Cốt Kiếm Hoàng tạo ra một khối cầu thời không hoàn chỉnh, sau một khắc, thời không xung quanh bị vặn vẹo thành một độ cong kinh người, làm những võng kiếm mà phát ra Diệp Trần bị khúc xạ ngược về hướng Diệp Trần, đánh ngược về chính hắn.
“Thời Không Áo Nghĩa đúng là bác đại tinh thâm, ta không bằng Bạch Cốt Kiếm Hoàng."
Diệp Trần từ một kiếm này đã có thể thấy được, thời không kiếm pháp của Bạch Cốt Kiếm Hoàng xác thực cao hơn hắn một bậc, còn Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp của đối phương, đến bây giờ cũng chưa được thi triển ra.
Đinh đinh đương đương.
Lại lấy Tử Vong Thiết Cát ra ứng phó, Diệp Trần vượt qua rất dễ dàng.
'Ồ!"
Nhưng khi hai đạo ánh kiếm giao nhau, bỗng nhiên loé ra một đạo kiếm quang xẹt qua gáy Diệp Trần, làm xé rách một mảng Thanh Liên Kiếm Vực. Trong hai đạo ánh kiếm này, có một cái chính là một bộ phận của Tử Vong Thiết Cát mà Diệp Trần đã phát ra trước đó, nhưng Bạch Cốt Kiếm Hoàng không biết đã dùng thủ đoạn gì mà có thể lợi dụng thời không vặn vẹo, thay đổi không gian quỹ tích cùng trình tự thời gian của chúng, vì thế Diệp Trần thiếu chút nữa đã bị bắn trúng.
"Gừng càng già càng cay, tại trên phương diện thời không kiếm pháp thì Diệp Trần không bằng Bạch Cốt Kiếm Hoàng."
“Ừ, không biết kế tiếp Diệp Trần làm sao ứng phó với Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp của Bạch Cốt Kiếm Hoàng đây?"
Trong lúc mọi người đang lên tiếng nghị luận thì Bạch Cốt Kiếm Hoàng rốt cục đã bộc phát, cả người hóa thành một đạo bạch quang, lướt tới hướng Diệp Trần làm cho hư không bị lấp loé không thôi, mỗi một lần lấp loé, đều sẽ khiến người ta có cảm giác như bị thổ huyết, bởi vì trong đó ẩn chứa thời không thác loạn ý chí, cơ bản sẽ không thể tập trung được chính xác vị trí cụ thể của hắn.
'Bại đi!"
Một bó ánh sáng xạ kích ra, đây chính là ánh kiếm phát sinh từ Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp, mỗi một tia kiếm quang thực sự đều có không gian lực cùng thời gian lực, những thủ pháp tầm thường trên cơ bản khó có thể ngăn trở được nó. Nếu chống đỡ được không gian lực thì liền sẽ không ngăn được thời gian lực, có thể nói là thời không chồng chất lên nhau, đủ để tiến hành công kích địch nhân ở cách đó rất xa.
“Lợi hại.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần thấy được thứ thời không kiếm pháp đáng sợ như vậy, so với nó, Tử Vong Thiết Cát xác thực là non nớt hơn rất nhiều. Bất quá Diệp Trần vẫn còn có Ngũ Hành Kiếm pháp, Ngũ Hành Kiếm pháp tại trên phương diện phòng thủ cũng tương đối đáng sợ.
Gần như trong nháy mắt, thân thể Diệp Trần đã được bao phủ bởi một quang cầu có vầng sáng ngũ sắc, bản thân quang cầu kia có thể tạo thành một thế giới của riêng nó, đồng dạng cũng có ẩn chứa thời không, Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp muốn xâm lấn được nó cũng không phải chuyên đơn giản như vậy.
Phảng phất như có âm thanh bọt biển vỡ tan vang lên, vô số ánh kiếm thẩm thấu vào bên trong quang cầu, bất quá khi ánh kiếm thâm nhập thì tốc độ của chúng cũng càng lúc càng chậm hơn, cuối cùng bị ngưng trệ ở trong đó mà không cách nào nhúc nhích nổi. Truyện "Kiếm Đạo Độc Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Uy lực sao lại yếu bớt như vậy chứ."
Bạch Cốt Kiếm Hoàng tròng mắt hơi híp lại.
Hắn làm sao không nhìn ra, Ngũ Hành Kiếm pháp này của Diệp Trần không những vô cùng tuyệt vời tại trên lực phòng thủ, hơn nữa còn có thể làm suy yếu uy năng và biến hóa kiếm pháp của hắn.
Ngũ Hành Kiếm pháp
Thịnh Suy Hữu Thì.
Thịnh Suy Hữu Thì dùng để đối phó quá kẻ địch cường đại sẽ không có quá nhiều tác dụng, bởi vì nó có vị trí cực hạn của mình, nhưng nếu như dùng để đối phó với địch nhân có cấp độ gần bằng mình thì liền sẽ vô cùng đáng sợ, bởi nó có khả năng làm suy yếu công kích uy năng cùng biến hóa của kẻ địch.
“Cái tên Diệp Trần này lúc đánh với ta đã che giấu đi không ít thực lực a!" Kim Y Hoàng cười khổ, nếu là trước đó Diệp Trần thôi động ra Kiếm Vực tầng thứ tám thì hắn chỉ có thể chịu đòn mà thôi.
Bạch Cốt Kiếm Hoàng sắc mặt trở nên rất âm trầm, hắn vốn cho rằng mình có bảy phần nắm chắc có thể chiến thắng Diệp Trần, nhưng lại không hề biết rằng Diệp Trần chẳng những có Kiếm Vực Bát Trọng, hơn nữa kiếm pháp phòng thủ cũng lợi hại như vậy. Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp của hắn tuy rằng khiến cho người ta không cách nào né tránh được, nhưng người không thể trốn tránh thì vẫn có thể trực tiếp phòng thủ và bình an vô sự, trừ phi mình có thể phá vỡ tầng phòng ngự của đối phương.
“Bất kể là ta chiếm được chí tôn truyền thừa, sau đó có cơ hội hoàn thiện kiếm pháp, thậm chí có thể sáng tạo ra kiếm pháp mới hay không… thì việc giấu diếm đã không có ý nghĩa gì nữa, trái lại còn khiến người ta xem nhẹ."
Trong lòng có chủ ý quyết định, khí thế Bạch Cốt Kiếm Hoàng bỗng nhiên tăng vọt lên.
'Táng Kiếm Thuật!"
Một kiếm này, ẩn chứa chính là Thời Không Áo Nghĩa, khác biệt hoàn toàn cùng Bạch Cốt Thời Quang Kiếm Pháp. Một kiếm này chính là để chôn vùi thời gian, đương nhiên, là chôn vùi thời gian của đối thủ.
“Lại có thứ kiếm thuật như thế ư ?!.”
Diệp Trần cả người khí huyết sôi trào, hắn phát hiện ra, mình vô luận như thế nào cũng không cách nào thi triển ra Ngũ Hành Kiếm pháp được nữa, thời gian của chính mình tựa hồ đã bị kiếm pháp và khí thế của đối phương khóa chặt lại.
“Nhân vật thế hệ trước đúng là vẫn không thể xem thường a, những lão già này đều là giấu giấu diếm diếm, nếu như không phải liên quan đến thể diện thì phỏng chừng Bạch Cốt Kiếm Hoàng sẽ không thi triển ra một kiếm này đâu."
Tử Y Hoàng than thở.
Bạch y hoàng gật đầu một cái, "Đúng là vậy đấy.".
Táng Kiếm Thuật thi triển ra, Bạch Cốt Kiếm Hoàng tựa hồ đã thấy được kết quả.
Nhưng đáng tiếc….
“Bạch Cốt Kiếm Hoàng, ngươi xác thực rất lợi hại, bất quá, như thế vẫn chưa đủ đâu."
Bỗng nhiên, thời không quanh thân Diệp Trần xuất hiện từng đợt sóng chấn động làm Táng Kiếm Thuật của Bạch Cốt Kiếm Hoàng bị hất văng ra ngoài, phảng phất như có một gã Diệp Trần vô hình nào đó đang thi triển Ngũ Hành Kiếm pháp vậy.