- Chú ngốc thế, kể từ khi nữ thần Nhược Thủy nhập học, Lữ Văn đã dọa lùi những nam sinh muốn đến bên cạnh làm quen Nhược Thủy? Tối nay hắn lại mất mặt như thế, chỉ sợ là sẽ giận cá chém thớt, trút lửa giận vào vị đại ca ca trong miệng Nhược Thủy.
- Ừh, cũng đúng, vị đại ca ca kia hơn phân nửa là sinh viên của trường chúng ta rồi.
Nói tới đây, vẻ ghen tỵ và hâm mộ trên mặt những nam sinh kia đã biến mất, thay vào đó là oán giận, oán giận Lữ Văn bá đạo lấn hiếp người.
Tô Lưu Ly do dự một chút vẫn là đáp ứng, chẳng qua là nét mặt của nàng có chút phức tạp, dường như trong lòng nàng cũng không muốn đi.
Thay xong y phục, Tư Đồ Nhược Thủy liền kéo Tô Lưu Ly ra khỏi phòng, bên ngoài phòng thay đồ, thấy Tư Đồ Nhược Thủy và Tô Lưu Ly đi ra, một nam sinh chạy lên, nói:
- Nhược Thủy, tớ mới ra bên ngoài nhìn, thấy Lữ Văn mang theo Trương Kiếm Nhâm chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt không tính là xa lạ của Diệp Phàm, đám người tkv giống như là gặp quỷ giữa ban ngày, mở to mắt, sắc mặt không thể tin, chẳng lẽ đại ca ca trong miệng Tư Đồ Nhược Thủy là hắn? Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà ánh mắt của Lữ Văn giống như đao, liếc mắt nhìn về phía Diệp Phàm.
Thấy được Diệp Phàm, khuôn mặt của Lữ Văn lộ ra vài phần kinh ngạc.
BỞi vì hắn nằm mơ cũng không tin mình lại thua một bên mặc bộ quần áo thể thao rẻ tiền, đi xe taxi.
Không tin sao?
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, không biết là Tư Đồ Nhược Thủy quá kích động hay là bởi vì chạy nhanh nên không dừng lại kịp, chỉ thấy nàng nhào vào trong ngực Diệp Phàm.
Thân thể mềm mại vào lòng, bị cặp bánh bao trước ngực Tư Đồ Nhược Thủy ép vào ngực, thân thể Diệp Phàm liền trở nên căng thẳng, 2 tay cứng ngắc giữa không trung, không biết là nên ôm hay không ôm nàng.
- Thật...Thật xin lỗi, đại ca ca, là em chạy quá nhanh.
- Theo mình thấy, ngay cả tư cách liếm giày cho Văn ca, thì hắn cũng không có.
- Ngươi....
Mắt thấy Trương Kiếm Nhâm vũ nhục Diệp Phàm, Đồ Nhược Thủy giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, theo bản năng muốn bước lên cùng lý luận với Trương Kiếm Nhâm.
- Nhược Thủy, đứng ra sau.
Chẳng qua là không đợi nàng hành động, một giọng nói đã vang lên.
Giọng nói kia không lớn nhưng lại không thể nghi ngờ.
Tiếng nói rơi xuống, một bóng lưng như tòa núi chắn trước người nàng, nhìn bóng lưng cao ngạo này, cơn giận trong lòng Tư Đồ Nhược Thủy biến mất, nàng cảm thấy an toàn, cho dù là trời sập xuống, cũng sẽ không có chuyện gì.
- Hắc, hai lúa, mày còn dám làm trò anh hùng cứu mỹ nhân à?
Thấy hành động của Diệp Phàm, Trương Kiếm Nhâm giống như là thấy con khỉ diễn trò, mắt tràn đầy hài hước cùng khinh thường, ngôn ngữ lại càng kiêu ngạo tới cực điểm:
- Tao cho mày 2 lựa chọn, 1 là quỳ xuống dập đầu đến khi Văn ca hài lòng mới thôi, sau đó cởi hết quần áo chạy vòng quanh trường 10 vòng, cuối cùng là cút ra khỏi đây. Thứ 2 là mày nằm ra khỏi đây, nửa đời sau không thể tự lo liệu. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quá khi dễ người.
Nghe được lời nói xạo quần của Trương Kiếm Nhâm, những sinh viên đứng ở bên cạnh đều cảm thấy như vậy, có chút thương xót cho Diệp Phàm.
Nhưng.
Bởi vì uy danh của Trương Kiếm Nhâm quá mức vang dội nên bọn hắn cũng nghĩ thôi, căn bản không dám đứng ra mặt cho Diệp Phàm.
Có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Phàm lại dám nói với mình như thế, đầu tiên là Trương Kiếm Nhâm ngẩn ra, sau đó sau giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh , ở trường này có ai dám kiêu ngạo với hắn như thế?
- Trương ca, nói nhảm với hắn làm gì, lên đập chết con mja hắn đi.
- Đúng a, em xem xem hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
- Trương ca, để em lên đập chết mja nó.
Lúc này, 3 tên nam sinh bên cạnh Trương Kiếm Nhâm liền lên tiếng.
- Hai lúa, mày là thằng đầu tiên dám nói với tao như vậy.
Trương Kiếm Nhâm lại mở miệng:
- Mày đã mất đi quyền lựa chọn, tối nay cho dù Thiên vương lão tử tới, mày cũng sẽ nằm mà bò ra ngoài.
- Quỳ xuống.
Lần này không đợi Trương Kiếm Nhâm nói hết lời, đột nhiên Diệp Phàm quát lên một tiếng.
"Lộp bộp"
Trong phút chốc, vẻ mặt Trương Kiếm Nhâm cùng 3 tên nam sinh kia liền ngẩn ngơ, trong lòng chấn động. Sau đó bọn hắn giống như là một con chó TQ nhìn thấy chủ nhân của mình vậy, vội vàng cúi 2 chân xuống.
Mắt thấy Diệp Phàm đi tới, 4 người Trương Kiếm Nhâm không ngừng lui ra sau.
Rất nhanh, không đợi Diệp Phàm đến gần 4 người Trương Kiếm Nhâm, trong đó có 2 tên bởi vì quá hoảng sợ nên 2 mắt nhắm tịt, trực tiếp ngã xuống đất.
Trương Kiếm Nhâm cùng một tên khác mặc dù không có bị làm cho sợ đến ngất đi, nhưng cũng là bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, thân thể không ngừng run lên, thậm chí còn tè ra quần.
- Dừng tay.
Sau đó, Lữ Văn đã hét lên một tiếng, ngay tại chỗ bắn ra, giống như một trận gió lốc, đến trước người 2 người Trương Kiếm Nhâm.
- Tao vốn chỉ là muốn phế đi tứ chi, phá hủy Đan Điền của mày, cho mày bò mà cút khỏi đây, xem ra hiện tao tao sẽ thay đổi chủ ý rồi.
Lữ Văn cười lạnh, liếm liếm môi giống như là một thợ săn thấy con mồi vậy.
Diệp Phàm thấy thế, không hề nữa che dấu, khí tức trên người bộc phát.
Cảm nhận được cổ khí tức cường đại kia, Lữ Văn bị hù sợ cho dừng bước lại, sắc mặt biến hóa không ngừng.
- Hậu Thiên Đại Viên Mãn?
Diệp Phàm đi về phía Lữ Văn:
- Người giống như mày, tao đã giết rất nhiều rồi.
09.01.2015
Q.1 - Chương 152 Cho tao một lý do không giết mày. Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Không trả lời. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vẻ mặt Lữ Văn ngây ngốc tại chỗ, cảm giác kia giống như không tin mọi chuyện trước mắt là thật.
Thân là võ giả Hậu Thiên Đại VIên Mãn, hắn biết càng lên cao con đường võ giả càng khó hơn.
Nhận thấy khí tức trên người Lữ Văn biến đổi, trong lòng Diệp Phàm vừa động, nghĩ tới cái gì, theo bản năng mà dừng bước.
- Hắc, tiểu tử, cao thủ trẻ tuổi đạt tới Tiên Thiên cảnh ở võ học TQ này tao cũng biết, hơn nữa còn xem qua tư liệu của họ, mày không thuộc trong đó, nhiều nhất mày chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên mà thôi.
Thấy Diệp Phàm dừng bước, Lữ Văn càng tự tin hơn, giọng nói càng cuồng ngạo:
- Mặc kệ lúc nãy mày khoác lác hay nói thật, hôm nay tao sẽ cho mày biết, Hậu Thiên Đại Viên mãn chia thành nhiều loại, có loại có thể giết được Bán Bộ Tiên Thiên, mà tao chính là người đó.
Nói xong, Lữ Văn cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước,thân diêu bộ hoảng, tả hữu bàn toàn, nhiễu chuyển xuyên hành, giống như một con Giao Long, lúc di động lúc dừng lại, lúc lớn lúc nhỏ, lúc dài lúc ngắn, hay thay đổi.
Lúc nãy sở dĩ hắn dừng lại là bởi vì hắn cảm nhận được Lữ Văn dùng " Viêm Hoàng quyền", loại quyền này có thể tăng chiến ý của bản thân đến đỉnh phong trong một thời gian ngắn.
Lúc này nhìn Lữ Văn vận dụng thân pháp " Long Hình Bộ" trong " Viêm Hoàng quyền", Diệp Phàm có thể khẳng định Lữ Văn dùng " Viêm Hoàng quyền" đối phó với mình.
- Chết cho tao.
Giống như xác minh suy đoán của Diệp Phàm, ngay khi Diệp Phàm hiểu dụng ý của Lữ Văn thì Lữ Văn đã hét một tiếng lớn, thân thể cong lên giống như một con Thanh Long, 2 tay thuận thế vung ra giống như long trảo, bổ về phía đầu Diệp Phàm.
Thanh Long Tham Trảo.
Đối mặt với một kích cuồng bạo này, Diệp Phàm đứng nguyên tại chỗ, nhìn giống như là bị hù dọa nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt thì phát hiện hắn không phải là bị dọa, mà là khinh thường.
Mà Lữ Văn cũng không phát hiện được điều này, theo bản năng hắn cho rằng Diệp Phàm sợ hãi nên không thể nhúc nhích, phát hiện này làm cho hắn càng cười lạnh.
"Vù..Vù"
Tiếng xé gió vang lên, kình phòng uy mãnh.
Kình phong đột kích, Diệp Phàm cũng không có xuất thủ, mà là dưới chân vừa trợt, giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã di chuyển ra bên ngoài vài mét.
Hả?
Đất đèn tia lửa, 2 tay Lữ Văn chụp vào khoảng không, con ngươi của hắn liền phóng to ra, nụ cười lạnh trên mặt cứng ngắc.
Người đầu?
Một kích thất bại, Lữ Văn thu tay lại, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy thân ảnh của Diệp Phàm.
Không những thế, tâm thần của hắn cũng không thể nào cảm nhận được khí tức của Diệp Phàm, giống như Diệp Phàm đã bốc hơi khỏi đây vậy.
Sau một khắc, ngay khi Lữ Văn cảm thấy bất an thì một giọng nói vang lên ở phía sau hắn.
"Lộp bộp!"
Nghe được giọng nói của Diệp Phàm, Lữ Văn cả kinh, cũng không quay đầu lại mà ngay tại chỗ bắn ra, trong nháy mắt đã vọt ra bên ngoài hơn 10m.
"Phù"
Thân hình dừng lại, Lữ Văn thấy Diệp Phàm không có đuổi theo thì thở dài, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt quét về phía Diệp Phàm.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn tỏ ra ngưng trọng, thông qua giao thủ vừa rồi hắn hiểu được cho dù hắn dùng « Viêm Hoàng quyền » cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm, ngược lại nếu như mới vừa rồi Diệp Phàm công kích hắn thì hắn căn bản không cách nào đề phòng.
Như vậy, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, những lời nói lúc trước của Diệp Phàm là thật, Diệp Phàm không có xuất thủ với hắn, qua là nhìn ra hắn dùng chính là « Viêm Hoàng quyền » , ngộ nhận hắn là người của tổ chức Viêm Hoàng, sợ ném chuột vở đồ thôi. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hắc, nhãn lực không tệ, có thể nhìn ra quyền pháp của tao.
Hiểu được điểm này, trong lòng Lữ Văn nhấc lên kinh đào hãi lãng, bất quá hắn cũng lộ ra vẻ trấn định, giả mạo người của tổ chức Viêm Hoàng:
- Mày đã biết thân phận của tao, vậy còn không mau thúc thủ chịu trói?
- Thúc thủ chịu trói?
Diệp Phàm cười, giống như cười vào một khỉ đang diễn xiếc vậy"
- Thành viên chân chính của Viêm Hoàng là được mài luyện từ trong máu và lửa, những cái khác không nói, chỉ nói về sát khí thì không võ giả bình thường nào có được.
- Mặc dù mày dùng " Viêm Hoàng quyền" nhưng mà mày không thể lĩnh ngộ được võ ý trong đó, hơn nữa trên người mày không có sát khí, điều này chứng minh mày không phải là thành viên của tổ chức Viêm hoàng.
"Bá"
Nghe Diệp Phàm nói thế, sắc mặt Lữ Văn lại cuồng biến, hắn không nghĩ Diệp Phàm có thể nhìn ra thân thận của hắn, càng không nghĩ Diệp Phàm có thể lý giải "Viêm Hoàng quyền" cùng tổ chức Viêm Hoàng cặn kẽ như thế.
- Lúc nãy tao không xuất thủ, chỉ là muốn biết mày thân là võ giả Hậu Thiên Đại Viên Mãn hơn nữa còn luyện " Viêm Hoàng quyền" thì tại sao mày lại một sinh viên?
Ngay lúc Lữ Văn không yên, Diệp Phàm hời hợt nói.
- Mày là ai?
Lữ Văn không trả lời, vẻ mặt kinh hãi hỏi ngược lại Diệp Phàm.
- Mày đã không muốn nói, tao cũng không có hứng thú rồi.
Mắt thấy Lữ Văn không trả lời, Diệp Phàm cũng không nói nhiều nữa, lại đi về phía Lữ Văn:
- Kế tiếp, tới phiên tao.
- Mày...Mày dám...
Lời nói của Diệp Phàm đã làm cho Lữ Văn từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, hắn nhìn ra Diệp Phàm muốn động thủ vì thế lập tức rống lên. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không dám?
Diệp Phàm dùng hành động làm ra trả lời!
Dưới màn đêm.
Dưới chân Diệp Phàm phát kình, thân thể chợt lóe, trong nháy mắt đã tới trước người Lữ Văn, tay phải vung lên chụp vào cổ của Lữ Văn, tốc độ rất nhanh làm cho Lữ Văn không có bất kỳ cơ hội nào né tránh.
- Cho tao một lý do không dám,?
Không đợi Lữ Văn làm ra chống cự hay tránh né, Diệp Phàm đã chụp được cổ Lữ Văn, dùng sức nâng lên, lạnh giọng nói.
Cảm nhận được sát ý trong giọng nói Diệp Phàm, Lữ Văn liền không dám phản kháng.
"Tê"
Sau đó, thấy được Lữ Văn bóp mạnh vào, Lữ Văn bị làm cho sợ đến hít sâu một hơi, vội vàng trả lời:
- Mày chẳng những xuất thủ với người bình thường, hơn nữa không ký kết khế ước sinh tử mà giết tao, mày sẽ vi phạm quy tắc của tổ chức Viêm Hoàng, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không bỏ qua cho mày...
- Lý do này chưa đủ!
Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang, trên mặt không có nửa điểm nhân từ.
- Cuối cùng, tao nghe nói bình thường mày ở trong trường xưng vương xưng bá đã quen, khi dễ không ít người, nếu nói không tuân theo quy định, dường như là mày chứ không phải là tao.
- Mày...
Nghe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn cố gắng giải thích cái gì.
- Lui một bước mà nói, cho dù đắc tội với tổ chức Viêm Hoàng thì như thế nào? Chẳng lẽ chỉ cho phép dân phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn sao?
- Mày.. Mày xác định sẽ làm như vậy?
Giọng nói Lữ Văn run lên:
- Cha tao chẳng những là người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải, hơn nữa còn là cao thủ TIên Thiên Đại Thành, nếu mày dám động một đầu ngón tay của tao, cha của tao sẽ không bỏ qua cho mày. Cho dù mày chạy trốn tới chân trời góc biển, người cũng sẽ giết mày..
- Mày không có trí nhớ rồi.
Đối mặt với uy hiếp của Lữ Văn, Diệp Phàm chẳng những không có sợ hãi, ngược lại, trực tiếp xuất thủ, tay trái hóa thủ vi chưởng, đánh về phía Đan ĐIền của Lữ Văn.
NGhe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn thiếu chút nữa bất tỉnh, mở to mắt, sắc mặt ngốc sáp nhìn Diệp Phàm:
- Rốt cuộc mày là ai?
"Bịch"
"Bịch"
Không trả lời, tiếng dập đầu vang lên.
Trương Kiếm Nhâm cùng một tên chó săn của Lữ Văn ở bệnh cạnh không thèm để cha của Lữ Văn vào mắt, trực tiếp hoảng sợ, không nói hai lời, vội vàng dập đầu về phía Diệp Phàm.
- Bọn..Bọn mày làm gì đó?
Thấy một màn như vậy, Lữ Văn giận đến cả người run lên.
Làm gì?
"Bịch"
"Bịch"
Trả lời Lữ Văn chính là tiếng dập đầu.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, 4 người tkv giống như là một con chó TQ, dập đầu trước người Diệp Phàm.
Ở bọn hắn xem ra, chỉ có thể dập đầu đến khi Diệp Phàm hài lòng, sau đó cởi quần áo, để trần truồng chạy quanh ĐH Đông Hải, cuối cùng cút ra khỏi đây, mới có thể thoát khỏi rập khuôn như Lữ Văn.
"Phốc"
Thấy vậy, Lữ Văn lửa giận công tâm, tức giận đến mức phun một ngụm máu, xụi lơ trên mặt đất.
Mà đám người tkv lại không để ý đến cơn đau trên trán, run giọng nói:
- Xin...Xin ngài bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi lập tức cởi quần áo...
- Chúng ta đi.
Mắt thấy có vài người xung quanh lấy điện thoại ra quay, Diệp Phàm không hề dừng lại, mà hướng về phía Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tô Lưu Ly gọi một tiếng rồi dẫn đầu bước đi.
Lữ VăN thấy thế, hoàn toàn không để ý thương thế, mạnh mẽ ngồi dậy, 2 mắt đỏ bừng, bộ mặt vặn vẹo , giống như là một con chó điên, điên cuồng hét lên:
- Nói cho ta biết, cô hãy nói cho ta biết.
Không để ý đến tiếng gầm gừ của Lữ Văn, Tư Đồ Nhược Thủy bước đi theo Diệp Phàm.
- Cuối cùng, tao nghe nói bình thường mày ở trong trường xưng vương xưng bá đã quen, khi dễ không ít người, nếu nói không tuân theo quy định, dường như là mày chứ không phải là tao.
- Mày...
Nghe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn cố gắng giải thích cái gì.
- Lui một bước mà nói, cho dù đắc tội với tổ chức Viêm Hoàng thì như thế nào? Chẳng lẽ chỉ cho phép dân phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn sao?
- Mày.. Mày xác định sẽ làm như vậy?
Giọng nói Lữ Văn run lên:
- Cha tao chẳng những là người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải, hơn nữa còn là cao thủ TIên Thiên Đại Thành, nếu mày dám động một đầu ngón tay của tao, cha của tao sẽ không bỏ qua cho mày. Cho dù mày chạy trốn tới chân trời góc biển, người cũng sẽ giết mày..
- Mày không có trí nhớ rồi.
Đối mặt với uy hiếp của Lữ Văn, Diệp Phàm chẳng những không có sợ hãi, ngược lại, trực tiếp xuất thủ, tay trái hóa thủ vi chưởng, đánh về phía Đan ĐIền của Lữ Văn.
NGhe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn thiếu chút nữa bất tỉnh, mở to mắt, sắc mặt ngốc sáp nhìn Diệp Phàm:
- Rốt cuộc mày là ai?
"Bịch"
"Bịch"
Không trả lời, tiếng dập đầu vang lên.
Trương Kiếm Nhâm cùng một tên chó săn của Lữ Văn ở bệnh cạnh không thèm để cha của Lữ Văn vào mắt, trực tiếp hoảng sợ, không nói hai lời, vội vàng dập đầu về phía Diệp Phàm.
- Bọn..Bọn mày làm gì đó?
Thấy một màn như vậy, Lữ Văn giận đến cả người run lên.
Làm gì?
"Bịch"
"Bịch"
Trả lời Lữ Văn chính là tiếng dập đầu.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, 4 người tkv giống như là một con chó TQ, dập đầu trước người Diệp Phàm.
Ở bọn hắn xem ra, chỉ có thể dập đầu đến khi Diệp Phàm hài lòng, sau đó cởi quần áo, để trần truồng chạy quanh ĐH Đông Hải, cuối cùng cút ra khỏi đây, mới có thể thoát khỏi rập khuôn như Lữ Văn.
"Phốc"
Thấy vậy, Lữ Văn lửa giận công tâm, tức giận đến mức phun một ngụm máu, xụi lơ trên mặt đất.
Mà đám người tkv lại không để ý đến cơn đau trên trán, run giọng nói:
- Xin...Xin ngài bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi lập tức cởi quần áo...
- Chúng ta đi.
Mắt thấy có vài người xung quanh lấy điện thoại ra quay, Diệp Phàm không hề dừng lại, mà hướng về phía Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tô Lưu Ly gọi một tiếng rồi dẫn đầu bước đi.
Lữ VăN thấy thế, hoàn toàn không để ý thương thế, mạnh mẽ ngồi dậy, 2 mắt đỏ bừng, bộ mặt vặn vẹo , giống như là một con chó điên, điên cuồng hét lên: Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nói cho ta biết, cô hãy nói cho ta biết.
Không để ý đến tiếng gầm gừ của Lữ Văn, Tư Đồ Nhược Thủy bước đi theo Diệp Phàm.
- Đông Hải bang của chúng ta cũng không có cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên.
Chẳng...Chẳng..lẽ là cha nuôi tìm một cao thủ làm hộ vệ cho Nhược Thủy sao?
- Hắn không phải là hộ vệ.
Lữ Văn nghiến răng nghiến lợi:
- Nhược Thủy gọi thằng chóa chết kia là đại ca ca, hơn nữa Tô Lưu Ly còn biết hắn.
Nghe Lữ Văn nói thế, Tư Đồ Hạo Thiên biến sắc, trong đầu dần hiện ra thân ảnh của Diệp Phàm.
Chẳng...Chẳng lẽ Lữ Văn xảy ra xung đột với Diệp Phàm sao? Trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên vừa động, hiện ra một cái ý niệm như vậy.
Ý niệm hiện ra trong đầu, Tư Đồ Nhược Thủy cho rằng khả năng này rất lớn bất quá hắn cũng không nói cho Lữ Văn biết tin tức của Diệp Phàm, mà là hỏi:
- Xin lỗi Tiểu Văn, thật sự là tin tức này quá mức tưởng tượng của tôi rồi. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy là nói như vậy nhưng mà khó miệng của Tư Đồ Hạo Thiên lại nở ra một nụ cười âm hiểm, cố ý nói:
- Tiểu Văn, mặc dù tôi rất muốn trút giận cho cậu nhưng mà tên kia là võ giả Bán Bộ Tiên Thiên, tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn...
- Tôi không phải là để anh ra mặt.
Lữ Văn cắt ngang:
- Tôi chỉ muốn anh nói cho tôi thân phận của hắn.
- Thân phận cụ thể của hắn thì tôi cũng không biết, cha nuôi của tôi hẳn là rõ ràng.
Tư Đồ Hạo Thiên giả vờ ngây ngốc nói:
- Tháng 9, tên kia từng cứu Nhược Thủy từ trong tay của Nam Thanh Hồng, cha nuôi thiếu nhân tình của hắn.
- Thì ra là vậy.
Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, trong lòng Lữ Văn bừng tỉnh đại ngộ.
-Tiểu Văn, chuyện này không phải chuyện đùa, tôi đề nghị cậu nên nói cho cha của cậu biết, một mặt để cha của cậu trị thương cho cậu, ngoài ra còn để cha cậu dò thăm tin tức cụ thể của tên kia từ chỗ cha nuôi của tôi.
Tư Đồ Hạo Thiên đề nghị.
- Ừh.
Lữ Văn nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Thấy Lữ Văn cúp máy, vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên lộ ra nụ cười, cảm giác kia giống như Diệp Phàm cùng Lữ Văn phát sinh xung đột đối với hắn mà nói đúng là chuyện vui.
- Lấy quan hệ giữa cha nuôi và Lữ Thương Hải, hơn phân nửa cha nuôi sẽ đứng về phía Lữ Thương Hải, như vậy cho dù tên kia có thể bằng vào Ma Hậu Sở Cơ, tránh được trả thù, nhưng mà hắn sẽ vĩnh viễn không thể nói ra tình huống ngày đó cho cha nuôi. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Huống chi, lấy tình hình bây giờ, cho dù tên kia có nói ra, cha nuôi sẽ tin tưởng sao?
Theo bản năng Tư Đồ Thần đáp lại, nhưng trong lòng thì hiểu được lấy tính tình của Diệp Phàm, Lữ Thương Hải cố ý muốn trả thù, song phương tuyệt đối sẽ chết dập đầu.
- Tư Đồ Thần, tên súc sinh kia đã phá hủy Đan ĐIền của con ta, phế bỏ đi một thân công phu của nó, hơn nữa lại làm Lữ gia tuyệt hậu. Ông nói cho ta biết, tại sao ta lại không thể động vào hắn?
Tư Đồ Thần cũng không biết chuyện Lữ Văn biến thành thái giám, nghe Lữ Thương Hải nói thế, đầu tiên là cả kinh, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
- Lữ sư huynh, dựa theo quy tắc của tổ chức Viêm Hoàng, nếu như một võ giả xuất thủ với một võ giả khác, người sau lại vì phòng vệ mà ra tay, vô luận là thương hay là đánh chết đối phương, đều không cần chịu trách nhiệm.
- Tư Đồ Thần, so với ông thì ta còn hiểu rõ cái quy tắc này hơn.
Lữ Thương Hải lạnh giọng:
- Ông chỉ cần nói cho ta biết, tên tiểu súc sinh kia đang ở đâu là được.
- Nếu như huynh ra tay với hắn, cho dù Sở Cơ không ra tay đối phó huynh, cũng sẽ đem chuyện này thọc lên thượng tầng tổ chức Viêm Hoàng.
- Ta nói làm sao hắn dám động vào con ta, thì ra hắn là cháu ngoại trai của Sở Cơ.
Lữ Thương Hải nghe vậy, con ngươi đột nhiên co rút lại, sau đó trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nói:
- Tiểu Phần, ông đã băn khoăn điểm này, vậy chuyện mới vừa rồi ta coi như không có xảy ra. Hiện tại, ông hãy lập tức để cho con gái của ông tạo ra khẩu cung giả, nói tên tiểu súc sinh kia động thủ với con trai ta trước, đánh con trai ta tàn phế. Ta tự mình mình bắt lấy hắn, sau đó sẽ báo lại với mặt trên rằng tên tiểu súc sinh kia chẳng những muốn chạy trốn mà còn xuất thủ với ta, kết quả bị ta bắn chết. Như vậy, mặc dù Sở Cơ làm ầm ĩ, ta cũng không sợ.
- Lữ sư huynh, theo ta được biết, lúc ấy có rất nhiều người...
- Những kẻ đó toàn là sinh viên, căn bản không thấy được quá trình giao thủ giữa con ta và hắn, mà hộ vệ của con gái ông là võ giả, có thể thấy.
Lữ Thương Hải có chút căm tức. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xin lỗi Lữ sư huynh, ta không làm được.
Mắt thấy Lữ Thương Hải quyết tâm muốn giết Diệp Phàm, Tư Đồ thần hít sâu một hơi, gằn từng chữ:
- Bởi vì ta không thể làm trái lời hứa hẹn ban đầu với hắn, càng không thể vong ân bội nghĩa.
09.01.2015
Q.1 - Chương 156 Không phải là không báo, mà là chưa tới lúc. Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
11h đêm, một chiếc Maybach chạy vào biệt thự của Lữ Thương Hải. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Xe dừng lại, Lữ Văn đi xuống, chạy vào bên trong biệt thự.
Lữ Văn gật đầu bước vào nhà nhưng mà trong lại lại rất khẩn trương. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khẩn trương là bởi vì hắn lo lắng thương thế của mình không cách nào khôi phục được.
Lữ Thương Hải thấy thế con ngươi co rút lại, sắc mặt hơi đổi, bước lên phía trước, lấy tay xoa vào vết thương của Lữ Văn.
- Cha, con cảm giác xung quanh Đan Điền chẳng những đau đớn, hơn nữa lại giống như là lửa cháy vậy, vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Lữ Văn phát khổ, nói.
"Lộp bộp"
Trong lòng Lữ Thương Hải chấn động, bàn tay đặt trên Đan Điền của Lữ Văn không khỏi run lên.
- Cha, sao thế?
Vẻ mặt Lữ Văn khẩn trương, hỏi.
"Crốp"
Trả lời Lữ Văn là một tiếng giòn vang, Lữ Thương Hải thu tay lại, hai đấm nắm chặc, cánh tay nổi gân xanh, trên người hiện ra một cổ sát khí đáng sợ.
Lữ Văn thấy thế, trong lòng càng bất an, không nhịn được mà hô lớn:
- Cha, cha hãy nói đi.
"Bốp"
Lần này, Lữ Thương Hải tức giận tới mức tát một cái vào mặt Lữ Văn, làm cho Lữ Văn ngã xuống đất.
- Cha, cha làm gì thế?
Vẻ mặt Lữ Văn tỏ ra u mê nhìn Lữ Thương Hải.
- Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, gian này nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, con mja nó, cho đến bây giờ mày cũng không có bỏ vào tai.
Thương Hải nắm hai đấm, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lữ Văn, khàn giọng.
Lữ Văn nghe vậy, bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất:
- Chẳng.. Chẳng lẽ sau này công phu của con sẽ mất đi, còn biết thành thái giám nữa sao?
- Tên súc sinh kia chẳng những đem Kình lực đánh vào Đan Điền của mày, làm cho những huyệt đạo và kinh mạch xung quanh Đan Điền chấn vỡ, cho dù là Chử thần y cũng chưa chắc cứu được mày.
Thương Hải không nhịn được hai mắt nhắm lại, sắc mặt thống khổ nói.
- Không... Không, đây không phải là thật!
Nghe Lữ Thương Hải nói thế, Lữ Văn mở to mắt, điên cuồng mà lắc đầu, dường như không tin mọi chuyện là thật, hắn ôm lấy chân Lữ Thương Hải, cầu xin:
- Cha, con tin tưởng cha nhất định có thể trị được, nhất định có thể mà.
Lữ Thương Hải nhắm hai mắt, không có lên tiếng.
Mắt thấy Lữ Thương Hải trầm mặc không nói, Lữ Văn không giãy dụa nữa, 2 tay nới lỏng ra, giống như là bị mất linh hồn, xụi lơ trên mặt đất.
Nghe con mình nói thế, Lữ Thương Hải giận quá thành cười, cười đến mứclàm cho người ta sởn tóc gáy:
- Con yên tâm đi, ta sẽ đích thân báo thù cho con. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hắn đang ở chung một chỗ vớ Tư Đồ Nhược Thủy, chỉ cần tìm được Tư Đồ Nhược Thủy, nhất định có thể tìm được hắn!
Lữ Văn nghê vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cũng không hỏi tại sao Tư Đồ Thần lại giúp Diệp Phàm, mà là vẻ mặt hận ý nói.
- Hiện tại không được.
Lữ Thương Hải cũng rất muốn giết Diệp Phàm nhưng biết không thể làm loạn.
- Tại sao?
- Tối nay là con động thủ trước, tên súc sinh kia dựa vào nguyên tắc phòng vệ mà tiến hành phản kích, ta không có lý do gì để hạ thủ với hắn.
Nói tới đây, Lữ Thương Hải lại có chút tức giận, bất quá không có giáo huấn Lữ Văn mà là sát khí lẫm nhiên:
- Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ đích thân lột da, băm hắn ra thành trăm mảnh, vứt cho chó ăn.
Nói xong, sàn gỗ dưới chân Lữ Thương Hải vỡ vụn. Một cổ sát ý kinh khủng trên người hắn lan ra làm cho nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống.
Lữ Văn theo bản năng cầm lấy di động của mình ra, rõ ràng thấy được người gọi đến là Tư Đồ Hạo Thiên, Lữ Văn nghe máy, giận dữ hét:
- Con mja nó, mày còn dám gọi điện thoại cho ta sao?
Đầu bên kia điện thoại, Tư Đồ Hạo Thiên vốn là muốn hỏi tình huống, đột nhiên nghe được tiếng mắng của Lữ Văn, lập tức ngẩn ra, sau đó có chút không giải thích được hỏi:
- Tiểu Văn, làm sao vậy?
- Con mje nó, mày còn có mặt mũi hỏi tao sao? Tư Đồ Thần, con mje nó, tốt nhất là mày nên cho tao một lời giải thích, nếu không không riêng gì tên súc sinh đó, mà Tư Đồ gia của bọn mày cũng sẽ không sống khá giả.
Lữ Văn rống lên.
Chẳng...Chẳng lẽ cha nuôi đã đứng về phía tên Diệp Phàm kia?
Trong đầu Lữ Văn liền hiện lên một cái ý niệm như vậy
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, trong lòng chấn động, thầm mắng Phùng Tĩnh thật là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
- Đúng rồi anh Hạo Thiên, em vẫn muốn hỏi anh.
Nghe Phùng Tĩnh nói thế, Đồ Nhược Thủy chợt nhớ tới cái gì, bật thốt lên nói:
- Em nhớ được ngày đó tại Linh Ẩn tự, lúc em bị bắt đi, anh cùng anh Tiểu Cửu cũng không bị thương, chẳng lẽ sau đó các anh đụng phải bọn họ sao?
Không trả lời, sắc mặt Tư Đồ Thần cuồng biến.
Thì ra là thế.
Lúc trước, Diệp Phàm một mực nghĩ nguyên nhân mà Tư Đồ Hạo Thiên sinh ra địch ý với mình chính là Tư Đồ Hạo Thiên sợ mình ở chung một chỗ với Tư Đồ Hạo Thiên, cướp đi chỗ thừa kế của hắn, cộng thêm bởi vì hôm qua mình đã dính líu Tư Đồ Thần, làm cho quan hệ giữa Tư Đồ Thần và Lữ Thương Hải xấu đu, để cho Đông Hải bang mất đi sự che chở của Lữ Thương Hải.
- Hạo Thiên, không phải con đã nói với ta, con cùng Tiểu Cửu bị 3 người Khúc Phong đả thương, không cách nào ngăn cản bọn họ bắt cóc Nhược Thủy sao?
3 ngày sau đó, biết được Tư Đồ Thần đi Nam Tô, một mình Phùng Tĩnh lái xe đến biệt thự tại khu nhà giàu TĨnh An.
Trong bóng đêm, Phùng Tĩnh dừng xe trước cửa, sau đó bước xuống xe, nhìn quanh chung quanh, xác định không có ai theo dõi, nàng mới đi vào bên trong biệt thự.
Trong phòng ngủ tại lầu 2 của căn biệt thư, Tư Đồ Hạo Thiên thấy một màn như vậy, sắc mặt âm trầm bất định, sau đó lấy con dao găm bên hông ra, bước xuống phòng khác.
- A....
1' sau, Phùng Tĩnh bước vào bên trong nhà, thuận tay đóng cửa lại. Đi vào bên trong nhà, Phùng Tĩnh muốn mở đèn lên, chợt cảm nhận có một cái gì đó gác lên cổ nàng, tản ra hơi thở lạnh lẽo làm nàng hét lên. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn giúp lão tạp mạo Tư Đồ Thần kia bắt ta sao?
Phùng Tĩnh cố gắng nói cái gì, kết quả bị Tư Đồ Hạo Thiên lạnh lùng cắt ngang.
- Không...Không phải.
Phùng Tĩnh vội vàng phủ nhận, nói:
- Hạo Thiên, anh biết là em yêu anh nhiều biết bao không, làm sao em có thể làm như vậy?
- Yêu ta?
Tư Đồ Hạo Thiên giận quá thành cười nói:
- Cô còn có mặt mũi nói yêu ta sao? Cô yêu ta, hay là âm thầm trợ giúp người ngoài, làm cho ta giống như một con chó nhà có tang cút ra khỏi Đông Hải bang?
- Hạo Thiên, em không cố ý mà, lúc ấy em chỉ nói theo lời của Tư Đồ Thần, lại không nghĩ tới....
- Hắn chuẩn bị triển khai hội nghi cổ đông, cho nên đi Nam Tô báo trước, đồng thời cũng kiểm tra việc làm ăn ở bên đấy.
Phùng Tĩnh nói.
- Ha..Ha...Ha ha.
Nghe vậy, Tư Đồ Hạo Thiên cười to, cười có chút thê lương, ngoài ra còn mang theo vài phần âm trầm:
- Ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà ta cũng không nghĩ ra. Oh, cũng đúng, hiện giờ ta đã không phả là người của Đông Hải bang rồi. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hạo Thiên, chúng ta đi thôi, rời khỏi Đông Hải đi.
Nhìn bộ dạng mê hồn của Phùng Tĩnh, Đồ Hạo Thiên chỉ cảm thấy bụng một trận nóng rang. Không có lên tiếng, dường như chấp nhận đề nghị của Phùng Tĩnh.
Mà tờ trym của Tư Đồ Hạo Thiên cũng teo nhỏ lại, cổ họng ngọa nguậy, cố gắng nói gì, lại phát hiện đầu óc trống rỗng.
- Bị Tư Đồ Thần đuổi ra Đông Hải bang mà mày còn giữ lấy nữ nhân của Tư Đồ Thần, đứa con nuôi như mày thật không đơn giản a.
Đang khi nói chuyện, chủ nhân của giọng nói từ từ đi về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
- Ngươi...Ngươi là ai?
Tư Đồ Hạo Thiên tràn đầy khẩn trương hỏi.
- Ta nghĩ, cho dù Tư Đồ Thần lại nghĩa bạc vân thiên, sau khi biết được chuyện này, không biết hắn có xử tử đôi gian phu dâm phụ này không?
Người tới đáp một nẻo, giọng nói nhìn như hời hợt, lại tràn đầy ý uy hiếp.
- Hắc, ngươi cho rằng Tư Đồ Thần sẽ tin lời ngươi nói sao?
Có lẽ biết mình chỉ có một con đường chết, nghe được lời uy hiếp kia, Tư Đồ Hạo Thiên chẳng chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại hắn nở ra nụ cười khinh thường:
- Dù sao ta chỉ có một con đường chết, trước khi chết có thể chọc giận lão tạp mao Tư Đồ Thần kia, cũng coi như là chết không oan.
Hả?
Nghe được Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, người kia không khỏi ngẩn ra, sau đó như có suy nghĩ mà nhìn Tư Đồ Hạo Thiên:
- Tư Đồ Thần dưỡng dục ngươingươi mười mấy năm, thậm chí còn tính toán giang sơn truyền cho ngươi, ngươi tự cho là thông minh bị hắn đuổi ra Đông Hải bang, hôm nay lại hận hắn như thế, không cảm thấy là quá máu lạnh sao?
- Máu lạnh?
Tư Đồ Hạo Thiên lạnh lùng nở nụ cười:
- trong mắt người ngoài, ta là con nuôi của hắn, là người nối nghiệp Đông Hải bang, nhưng trên thực tế ngay cả một sợi tóc của con gái hắn là Tư Đồ Hạo Thiên, ta cũng không bằng, ta chỉ là một cộng lông mà thôi.
Lần này, người kia không có lên tiếng, dường như đang phán đoán tính chân thật lời nói của Tư Đồ Hạo Thiên.
- Ta biết ngươi là người mà lão tạp mao Tư Đồ Thần kia phái đến giết ta, ngươi không đang làm ta sợ, tiếp động thủ đi.
Mắt thấy người kia không nói lời nào, vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên tỏ ra giễu cợt.
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, còn có thể làm cho ngươi thay thế vị trí của Tư Đồ Thần, ngươi sẽ tin sao?
Người kia đột nhiên cười, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Đồ Hạo Thiên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giống như là nhìn xem quái vật:
- Ngươi...Ngươi nói để cho ta thay thế vị trí của Tư Đồ Thần?
- Không những thế, ta còn có thể làm cho người trở thành cường giả Bán Bộ Tiên Thiên.