Giới thiệu
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
(Kim lân há là vật trong ao, một trận mưa gió liền hóa rồng.)
Một thiếu niên có thân thể không rõ ràng đi vào chốn phồn hoa đô thị, hắn chỉ mong sống một cuồng sống bình yên như mọi người nhưng lại phát hiện hồng phấn gian nhân, thế lực khắp nơi lao vào hắn giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ, từ xuất thế đến cứu thế, hắn giống như một đầu mãnh hổ xuống núi, một đường không gì cản nổi.
- Có rất nhiều kẻ muốn giết ta, có người đã sám hối trong Địa ngục, cũng có người đang trên đường xuống đó.
Diệp Phàm.
Giữa trưa, bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trời gay gắt chiếu xuống đường, nhiệt độ trong không khí đã vượt qua 40 độ. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dưới ánh mặt trời chói chang, lưng Diệp Phàm mang theo một túi vải buồm màu đen, đi ở một bên quốc lộ.
Diệp Phàm cao chừng 1m8, dáng người cân xứng, tóc ngắn màu đen, ngũ quan góc cạnh rõ rãng, khuôn mặt có màu cổ đồng tương phản với bộ quần áo màu trắng hắn mặt trên người. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thoáng qua, Diệp Phàm như là đang đi nhanh nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đi giống như là đang tản bộ.
Đúng vậy.
Dưới cái nắng chói chang như thế này mà Diệp Phàm vẫn bước từ từ về phía trước, dường như cái nắng này không ảnh hưởng gì đến hắn.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là nếu nhìn kỹ sẽ không thấy trên mặt hắn có giọt mồ hôi nào.
- Haizz, cuộc sống tốt đẹp đã xong rồi.
Một lát sau, Diệp Phàm vừa đi vừa buồn bực thở dài, hắn biết sau khi mình đem cái túi này lên núi thì nhiệm vụ sẽ kết thúc, đến lúc đó hắn sẽ sống lại cuộc sống lúc trước, đứng ở Linh sơn mà luyện võ.
Cuộc sống như vậy không phải là cuộc sống mà hắn muốn.
Hắn nằm mơ cũng muốn có một cuộc sống giống với những người bạn cùng lứa, có thể đến trường, lên SB trên 4vn chém gió, XXX nữ nhân, chứ không phải là luyện võ, luyện võ, vẫn là luyện võ.
“BIM BIM”
Khi lúc Diệp Phàm đang buồn bực thì phía sau truyền đến tiếng còi xe, 2 chiếc xe ô tô từ sau chạy lên, nơi nó đi qua đều làm bụi đất bay len.
Diệp Phàm nghe vậy thì đi qua một bên, thấy được 2 chiếc xe ở sau là Hummer cùng Land Rover nhưng mà hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì trong trí nhớ của hắn, trong vài năm qua, có không ít người muốn lên đây để gặp lão gia hỏa kia, người tới đều là người có số má, không đi xe sang thì cũng có biển số màu xanh màu đỏ.
Nhưng mà.
Trừ 5 năm trước, khi đất nước gặp một trận hạo kiếp, vị đại nhân vật kia đến gặp mặt lão gia hỏa thì không một ai lên đây có thể gặp được lão gia hỏa này.
- Này, phía trước là Linh sơn sao?
Rất nhanh chiếc Hummer chạy đến bên cạnh Diệp Phàm, cửa kính xe từ từ mở xuống, một giọng nữ dễ nghe từ bên trong truyền ra.
Bởi vì Diệp Phàm cảm thấy buồn bực vì cuộc sống sắp tới của mình, thấy đối phương không có một chút lễ phép nào thì hắn cũng không có để ý, tiếp tục đi.
- Nè, hỏi anh đó?
Giọng nói lại vang lên, tuy rằng êm tai nhưng mà lại không mang chút lễ phép nào, hơn nữa còn mang theo vài phần ra lệnh.
- Tôi quen với cô sao ?
Chân mày Diệp Phàm nhíu lại, dừng bước lại rồi nhìn về chủ nhân của giọng nói này.
Đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày giống như trăng non, mũi ngọc, miệng anh đào, 2 tròng mắt linh động, nhìn qua trông giống như một cô gái xinh đẹp trong phim truyền hình nhưng mà trên mặt nàng đã thiếu đi vài phần khả ái, còn có thêm vài phần ngang ngược.
- Ai quen với anh? Tôi chỉ muốn hỏi phía trước có phải là Linh sơn hay không thôi?
Nghe được giọng nói tức giận của Diệp Phàm, thấy được ánh mắt Diệp Phàm tỏ ra bất mãn nhìn mình thì cô gái kia tức giận, trực tiếp giẫm phanh lại.
- Chúng ta không quen nhau, nếu như cô không có chút lễ phép thì tại sao tôi phải nói cho cô biết?
Diệp Phàm bĩu môi:
- Chẳng lẽ là vì cô là mỹ nữ sao ?
- Anh…Anh tại sao như vậy?
Cô gái tức giận đến mặt đỏ lên, từ nhỏ đến lớn nàng sống trong nhung lụa, được mọi người nâng như hoa, đâu có người nào giống với Diệp Phàm đâu.
Mắt thấy cô gái không nói đạo lý, Diệp Phàm không nói nên lời, không để ý tới, quay đầu liền đi.
“ Bịch”
Cô gái thấy thế liền trực tiếp nhảy xuống xe, quát lớn:
- Anh đứng lại đó cho tôi.
Diệp Phàm chẳng những không có dừng lại, thậm chí là còn bước đi, hoàn toàn đem lời nói của nàng thành không khí.
- Anh đứng lại…
- Anh….
- Nhị tiểu thư, hay là ta đi thôi.
Sau đó, coi như lúc cô gái này muốn đuổi theo Diệp Phàm thì một nam nhân trung niên từ chiếc Land Rover đi xuống, ngăn nàng lại.
- Không phải chỉ là hỏi đường thôi sao, làm gì mà chảnh như con cá cảnh rứa?
Cô gái nghe vậy cũng ý thức được bản thân mình vô lý, cũng không có hô to nữa, bất quá bởi vì tính tình nàng quật cường nên cũng không muốn nhận sai.
Phúc bá thấy thế, thầm cười khổ không thôi.
Hắn biết vị nhị tiểu thư này từ nhỏ đã được sống trong tiếng vỗ tay và hoa tươi của mọi người, cuộc đời của nàng luôn thuận buồm xuôi gió, tùy hứng quen rồi, lâu ngày dưỡng thành tính tình của một vị đại tiểu thư con nhà giàu.
So ra mà nói thì đại tiểu thư, người ngồi trong chiếc Land Rover kia lại là một người cực đoan hơn, nàng thành thục hơn nữa người bạn cùng tuổi với nàng, hơn nữa nàng còn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến cho người từng được xưng là một thân quân đao trong Bộ đội trinh sát như Phúc bá hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đương nhiên hắn cũng biết sở dĩ hôm nay Nhị tiểu thư tỏ ra ngang ngược như thế cũng bởi vì là do lo lắng cho bệnh tình của Đại tiểu thư.
- Cậu trai trẻ, xin chờ một chút.
Sau đó, Phúc bá liền chạy lên gọi Diệp Phàm lại.
- Lưu Ly.
Cùng lúc đó, Đại tiểu thư từ trong xe đi ra, nàng là được xưng là lãnh diện tổng tài ở Giang Nam, khuôn mặt của nàng không giống với những cô gái bình thường, sắc mặt của nàng trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, hoàn toàn không giống với những người cao sang quý phái khác, nàng giống như là một đóa hoa đang dần dần héo rũ.
- Chị Vũ Hinh, tại sao chị lại đi xuống?
Tô Lưu Ly nghe vậy, xoay người, thấy chị gái mình đi xuống thì hô lên một tiếng, nàng biết được đường tỷ của mình bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, khi đi đến bệnh viện thì các bác sỹ giỏi cũng đã pó tay cả rồi.
- Xuống đây phơi nắng cho dễ chịu.
Trên người Tô Vũ Hinh mặc một chiếc áo bành tô, che cả người lại giống như là một cái bánh chưng vậy, dù là như thế thân thể của nàng cũng run lên, dường như nhiệt độ ở đây không phải là 40 độ mà là 20 độ vậy.
Tô Lưu Ly thấy thế, đôi mắt không khỏi đỏ lên, tiến lên khoác cánh tay Tô Vũ Hinh, nức nở nói:
- Chị, không sao đâu, nhất định Chử thần y có thể chưa khỏi bệnh cho chị.
Tô Vũ Hinh khẽ thở dài một tiếng, đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
Phía trước, Diệp Phàm nghe Phúc bá kêu, thấy được Phúc bá đuổi theo thì liền dừng lại rồi xoay người lại.
Khi hắn xoay người thì thấy được có một nữ nhân ở trước mặt mình mặc một chiếc áo bành tô thật dày, đứng ở dưới trời nắng mà cũng run lên.
Phát hiện này làm cho đồng tử của to hơi to lên, tiếp tục nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 nàng thì hắn mơ hồ đoán được cái gì, lại không dám khẳng định, chỉ là nghi ngờ nhìn vào nữ nhân kia.
- Thật xin lỗi, Nhị tiểu thư nhà tôi vừa rồi đã tỏ ra thất lễ.
Phúc bá thấy Diệp Phàm đi dưới trời nắng mà không có một giọt mồ hôi thì trong lòng kinh ngạc, biết rõ Diệp Phàm không phải là người thường nên giọng nói cũng tỏ ra khách khi hơn.
- Không sao đâu. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Phàm nghe vậy thì lập tức thu lại ánh mắt, mỉm cười lắc đầu.
- Cậu trai trẻ, xin hỏi phía trước có phải là Linh sơn không?
Mắt thấy Diệp Phàm không có để ý sự vô lý của Tô Lưu Ly thì Phúc bá âm thầm nhẹ nhàng thở ra, liền vội vàng hỏi.
Linh sơn không phải là danh sơn của TQ, người biết không nhiều, Phúc bá cần phải xác định mình tìm không sai chỗ, nếu không sẽ làm trễ việc trị bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cậu trai trẻ, nhìn qua thì cậu không giống với người thường, cậu đến đây là tìm Chử thần y sao?
Phúc bá do dự một chút, vẫn là hỏi một câu.
Tô gia tốn rất nhiều sức mới tìm được nơi ẩn cư của thần y Chử Huyền Cơ, theo tin tức mà vị cao nhân kia để lại thì biết được Chử Huyền Cơ có tính tình cao ngạo, mọi người đến đây đều phải thất vọng mà trở về.
Vừa rồi, Phúc bá nhìn ra Diệp Phàm không phải người thường hơn nữa nhìn thấy Diệp Phàm đi lên Linh sơn, kể từ đó nếu như Diệp Phàm có quen với Chử Huyền Cơ thì hy vọng của bọn hắn sẽ tăng lên.
Diệp Phàm không có trả lời, mà là đưa mắt nhìn về phía trước, lại thấy 2 nàng đi về phía mình.
- Chú, thứ cho tôi nói thẳng, bệnh của nàng, Chử lão đầu trị không được.
Khoảng cách 2 bên càng gần, Diệp Phàm liền nói ra.
Hả?
Có lẽ không ngờ Diệp Phàm sẽ nói như vậy, Phúc bá liền cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Mà 2 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cũng nghe được Diệp Phàm nói, trong đó vẻ hy vọng nàng sâu trong đôi mắt của Tô Vũ Hinh đã trở nên ảm đạm, bất quá nàng không đem phần thất vọng kia biểu lộ ra mặt, nhưng mà khóe mắt của nàng lại giật lên vài cái.
- Anh nói tùm bậy tùm bạ cái gì đó?
Tô Lưu Ly vốn không hợp mắt với Diệp Phàm, lúc này nghe Diệp Phàm nói như vậy thì nàng liền tức giận trừng mắt Diệp Phàm.
- Chử lão đầu không trị được nhưng tôi có thể trị.
Diệp Phàm nói.
Chử thần y không chữa khỏi bệnh, hắn có thể trị?
Lời nói của Diệp Phàm giống như là một đạo sét vang lên giữa trời xuân.
Dưới ánh mặt trời, Phúc bá cũng tốt, Tô Lưu Ly cũng tốt, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng cảm thấy đầu óc của mình bị chập mạch.
Bọn họ giống như pho tượng điêu khắc đứng ở đó, quên cả nói chuyện, chỉ là trừng to mắt nhìn vào Diệp Phàm.
Cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn.
PS: Truyện mới mọi ng ủng hộ, tạm trước 1ch, có gì vài ngày sau sẽ có bom nhỏ
19.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 2: Sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 2: Sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc.
- Anh nói anh còn lợi hại hơn Chử thần y sao?
Tô Lưu Ly từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vẻ mặt nàng tỏ ra không thể tin tưởng mà nhìn vào Diệp Phàm, nói:
- Anh cho chúng tôi là đồ ngốc à?
- Cô ngốc hay không thì tôi không biết.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tô Lưu Ly một cái:
- Nếu cô im miệng giùm tôi một lát thì tôi sẽ cố gắng cứu nàng.
- Cậu…Cậu trai trẻ, cậu có thể chưa bệnh cho tiểu thư nhà tôi sao?
Mắt thấy Diệp Phàm tỏ ra bình tĩnh, ngữ khí mang theo vài phần cao ngạo, tuy rằng Phúc bá không tin lời nói của Diệp Phàm là thật nhưng mà hắn cũng thấy Diệp Phàm không đơn giản, vì phòng Tô Lưu Ly mạo phạm đến Diệp Phàm nên hắn liền mở miệng.
- Có trị hay không, một câu.
Từ nhỏ Diệp Phàm đã được một tay Chử Huyền Cơ nuôi lớn, trong người cũng kế thừa một ít cao ngạo của Chử Huyền Cơ, mắt thấy đối phương tỏ ra hoài nghi thì hắn không tức giận cũng khó.
- Xin chào, tôi là Tô Vũ Hinh, đầu tiên xin cho tôi xin lỗi ngài, xin ngài hãy tha lỗi cho sự thất thố của chúng tôi, thật sự lời nói của ngài quá mức kinh thế hãi tục.
Không đợi Diệp Phàm mở miệng, Tô Vũ Hinh tiến lên một bước, trước tiên là giới thiệu, sau đó liền xin lỗi, khi nói chuyện ánh mắt ảm đạm của nàng tràn đầy vẻ muốn sống.
Nhưng mà.
Nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại, hỏi:
- Nếu như ngài nói ngài biết y thuật thì vậy ngài biết tôi bị bệnh gì không?
Tô Vũ Hinh vừa nói xong thì Phúc bá giống như là từ trong mộng tỉnh lại, thầm than Đại tiểu thư quả thật là thông minh, chỉ một câu là có thể biết được Diệp Phàm có phải là kẻ khoác lác hay là có bản lĩnh không? Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không riêng gì Phúc bá, ngay cả Tô Lưu Ly cũng nhìn ra, nàng cố gắng áp chế lửa giận không có hé răng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Lúc này nhiệt độ ít nhất là 40 độ, cô ăn mặc như vậy lại còn run lên, chỉ sợ là lang băm cũng nhìn ra bệnh của cô.
Diệp Phàm cảm thấy câu hỏi của Tô Vũ Hinh là quá dư thừa:
- Âm khí trong cơ thể cô đã quá thịnh, nội tạng cũng đã bị tổn thương, nếu không trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Nếu là Âm khí bình thường thì chỉ cầm tìm một số dược vật Thuần Dương bình thường là được nhưng mà Âm khí trong cơ thể của cô không phải là nhỏ, những thuốc kia không thể khống chế được bệnh tình, hiện tại đã hoàn toàn vô dụng rồi, trừ phi cô có thể tìm được Hỏa Linh quả trong truyền thuyết.
Diệp Phàm nhìn Tô Vũ Hinh, từ từ mà nói: Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhưng mà, với thể chất đặc thù của cô, mặc dù là Hỏa Linh quả cũng chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị được gốc…
- Vậy anh nói nên trị cho chị của tôi như thế nào?
Mắt thấy lời nói Diệp Phàm có ý sâu xa, hơn nữa lại nói năng rõ ràng mạch lạc, Tô Lưu Ly cũng đã không còn hoài nghi với Diệp Phàm, nàng liền mở miệng hỏi. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phúc bá cũng muốn hỏi, không nghĩ tới Tô Lưu Ly lại hỏi trước vì thế ông ta liền khẩn trương nín thở.
Thậm chí ngay cả người bình tĩnh như Tô Vũ Hinh cũng tỏ ra khẩn trương, sắc mặt trắng bệch của nàng tỏ ra kích động.
- Sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc.
Diệp Phàm không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề. Thân thể của hắn là Cực Dương, khí huyết trong cơ thể vô cùng thịnh vượng, bên trong Kình lực có chứa Dương khí nồng nặc, hoàn toàn có thể khu trừ Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh, nhưng muốn trị tận gốc thì chỉ có thể tiến hành ABC XYZ với Tô Vũ Hinh.
- Cái... cái gì? ?
Phúc bá nghe vậy, cả kinh trợn tròn ánh mắt, không thể tin nhìn vào Diệp Phàm, cảm giác kia giống như hoài nghi tai mình xuất hiện vấn đề.
Mà vẻ khẩn trương trên mặt 2 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly đã biến mất thay vào đó là vẻ khiếp sợ.
Dường như các nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp Phàm sẽ trả lời như vậy.
Sờ tay?
Chuyện phòng the?
Ở các nàng xem ra, đây không phải là chữa bệnh mà chính là đùa giỡn lưu manh.
- Tôi muốn khu trừ Âm khí trong cơ thể nàng, nhất định phải tiếp xúc da thịt với nàng…
Mắt thấy 3 người bị kinh ngốc tại chỗ, Diệp Phàm ý thức được lời của mình có chút không ổn, cố gắng giải thích rõ ràng.
Nhưng mà.
Không đợi hắn giải thích xong, Tô Lưu Ly đã lấy lại tinh thần chỉ thấy nàng chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, nổi giận mắng:
- Đồ lưu manh, tránh xa một chút.
- Trừ biện pháp kia thì không có biện pháp nào có thể trị cho cô, có bằng lòng hay không là do cô.
Mắt thấy Tô Lưu Ly tức giận, Diệp Phàm biết không có cách nào giải thích, dứt khoát ăn ngay nói thật.
Dưới ánh mặt trời, vẻ kích động cũng khẩn trương trên mặt Tô Vũ Hinh đã biến mất, lúc này nàng đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như trước.
Nàng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cố gắng đem Diệp Phàm nhìn thấu, lại phát hiện ánh mắt Diệp Phàm không có chút tà niệm nào, bình tĩnh không chút gợn sóng.
- Lưu manh đáng chết, nếu anh không đi, đừng trách bổn tiểu thư không khách khí !
Tô Lưu Ly đã khó chịu với Diệp Phàm, lúc này thấy Diệp Phàm vẫn còn muốn lừa bịp Tô Vũ Hinh thì liền tức giận.
- Lưu Ly, đừng vô lý như thế.
Mặc dù ánh mắt Diệp Phàm không có chút tà niệm nào nhưng mà Tô Vũ Hinh cũng không tin cách trị bệnh của Diệp Phàm, vì thế nàng liền ngăn Tô Lưu Ly lại, sau đó nói với Diệp Phàm:
- Cảm ơn anh đã chẩn bệnh cho tôi, Phúc bá, chúng ta đi thôi.
Diệp Phàm nghe vậy, biết rõ Tô Vũ Hinh không tin lời mình, bất đắc dĩ nhún vai rồi xoay người rời đi.
- Chị Vũ Hinh, không nên tức giận vì loại người lưu manh này.
Đi đến chiếc Land Rover khí, Tô Lưu Ly cố gắng làm yên lòng Tô Vũ Hinh.
Tô Vũ Hinh cũng không trả lời, đưa mắt nhìn Diệp Phàm biến mất ở trong một rừng cây bên đường.
- Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư nói đúng, chúng ta không cần phải để lời nói của hắn ở trong lòng.
Dù là Phúc bá xem Diệp Phàm không phải là người đơn giản nhưng mà ông cũng không tin cách chữa bệnh của Diệp Phàm, lập tức trấn an Tô Vũ Hinh:
- Chử thần y có thể chữa được bệnh của tiểu thư.
- Phúc bá nói đúng.
Tô Lưu Ly vội vàng phụ họa:
- Chị Vũ Hinh, chị hãy nghĩ coi, 5 năm trước, khi bệnh WWW bùng nổ, đất nước chúng ta liền bị một trận hạo kiếp lớn, nếu không phải Chử thần y tham gia vào việc nghiên cứu chế thuốc thì nước chúng ta cũng đã xong rồi. Chử thần y có thể chữa được bệnh đó, huống hồ là bệnh trong người chị.
Bên tai nghe được lời an ủi của 2 người, trong lòng Tô Vũ Hinh ngầm thở dài.
Nàng biết trận hạo kiếp 5 năm trước, bởi vì Chử Huyền Cơ tham gia nghiên cứu chế tạo thuốc, cuối cùng cũng đã nghiên cứu ra thuốc chống lại loại vi rút WWW kia, cứu vớt nhân dân TQ.
Có thể nói, Chử Huyền Cơ đúng là anh hùng của TQ.
Nhân vật như vậy, không nói nàng là đời sau của Tô gia, chỉ sợ là những người nắm quyền kia khi thấy Chử Huyền Cơ cũng đều phải khách khí.
Cho nên, nàng không cho rằng Chử Huyền Cơ sẽ coi bệnh cho nàng, huống chi, dựa vào tin tức mà Tô gia nghe được, trước khi tràng hạo kiếp kia xảy ra thì có rất nhiều quan lại quyền quý đến cầu Chử Huyền Cơ, nhưng cuối cùng cũng phải ra về.
Nhưng mà.
Nàng không biết, lão gia hỏa người được TQ xưng là anh hùng kia lại chưa bao giờ nhắc đến 2 chữ anh hùng trước mặt một người.
Diệp Phàm.
PS: Bảng dịch của mềnh sẽ có một số thay đổi so với bảng CV, để nó phù hợp với văn hóa của chúng ta. Ngoài ra, những đoạn nào tự sướng của t.g, hạ thấp những quốc gia khác cũng sẽ bị mình cắt bỏ hết.
19.03.2014
Quyển 1: Nhập ThếChương 3: Một già một trẻ. Quyển 1 Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 3: Một già một trẻ. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chỉ mong các người biết khó mà lui.
Trời chiều dần buông xuống, Diệp Phàm mang theo túi vải buồm màu đen, đứng ở một chỗ trên đỉnh núi, nhìn vào trận mà Chử Huyền Cơ bày ra ở dưới chân.
Được một tay Chử Huyền Cơ nuôi lớn nên hắn biết rõ Chử Huyền Cơ cũng không phải là chỉ nghiên cứu y thuật, mà là nghiên cứu về nhiều thứ, ví dụ như Kỳ Môn Độn Giáp, Võ học, thậm chí ngay cả Bát Môn cũng có nghiên cứu qua.
Đã từng có không ít quan lại quyền quý không phải không thấy được Chử Huyền Cơ, mà là hoàn toàn ngay từ đầu đã không tìm được Chử Huyền Cơ, bởi vì bọn họ bị vây ở trong trận, chỉ có thể đi quanh Linh sơn, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời đi.
“ Hú”
Đột nhiên, một tiếng hú phá vỡ không khí vốn im lặng của Linh sơn.
- Tiểu Lang.
Thấy được con sói nhỏ này thì Diệp Phàm lấy lại tinh thần, sắc mặt tỏ ra vui vẻ, vội vàng nhìn về chỗ phát ra tiếng hú, thấy được có một con sói nhỏ chạy như bay về phía mình.
"Ô... Ô..."
Rất nhanh, Tiểu Lang đã chạy tới Diệp Phàm, vui sướng kêu lên, lượn vòng quanh Diệp Phàm, sau đó nghịch ngợm nhảy dựng lên, đem móng vuốt giơ lên không, cảm giác kia giống như nói nó là “ Bảo bảo” của Diệp Phàm.
- Nhớ tao không?
Diệp Phàm mỉm cười ngồi xổm người xuống, vuốt lại lông trên người nó, sau đó vỗ nhẹ vào khuôn mặt của nó.
Đối mặt với Diệp Phàm, Tiểu Lang đã mất đi bản tính hung tàn vốn có của loài sói, nó một bên làm nũng, một bên lè lưỡi liếm lấy tay của Diệp Phàm.
Cảm nhận được Tiểu Lang không muốn xa mình trong lòng Diệp Phàm cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Đối với hắn mà nói, nếu như Linh sơn có thứ gì khiến hắn lưu luyến thì ngoài lão gia hỏa đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn ra thì vật đó chính là Tiểu Lang trước mặt.
Khi hắn 12 tuổi đã nhặt được Tiểu Lang trong một trận tuyết lớn, lúc ấy Tiểu Lang vừa mới được sinh ra, mẹ của nó vì tìm thức ăn cho nó nên đã sẩy chân té xuống vách núi.
Hắn thấy thế liền mang Tiểu Lang về để lão gia hỏa cứu chữa.
Từ đó về sau, Tiểu Lang đã trở thành bạn của hắn, nó cũng vô cùng ỷ lại Diệp Phàm.
- Nói mày bao nhiêu lần rồi, phải biết giữ vệ sinh.
Diệp Phàm cười mắng rồi nhẹ nhàng lau trên người Tiểu Lang, sau đó hoira:
- Lão gia hỏa vẫn còn ở đó chứ?
Tiểu Lang nghe thế thì gật đầu.
- Đi tìm lão gia hỏa thôi.
Diệp Phàm đứng lên, vỗ vỗ đầu Tiểu Lang, rồi bắn về phía trước, lướt về phía sơn lâm thâm xử, Tiểu Lang “ hú” lên một tiếng rồi theo sát ở sau.
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống sau đỉnh núi, Diệp Phàm đã đi vào một mảnh đất trống nằm sau trong Linh sơn.
Trên bãi đất trống có một tòa nhà dựng bằng gỗ, trong nhà có lóe ra ánh nến, lúc này Chử Huyền Cơ đang ngồi trên ghết, tay cầm một quyển sách cổ, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
- Lão gia hỏa, làm như con không tồn tại sao?
Vào nhà, mắt thấy Chử Huyền Cơ nhìn không chớp mắt vào quyển sách cổ kia, hoàn không xem thấy mình thì Diệp Phàm tức giận nói.
- Oh, đã trở lại rồi a.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Chử Huyền Cơ cũng không có tức giận, bỏ quyển sách cổ xuống, cười híp mắt nhìn vào túi vải đen mà Diệp Phàm mang về, hỏi:
- Đã mang thứ đó về chưa?
- Không thấy hay sao?
Từ nhỏ Diệp Phàm đã được Chử Huyền Cơ nuôi nấng, sớm đã có thói quen không lớn không nhỏ trước mặt Chử Huyền Cơ, chỉ thấy hắn liếc mắt, ném túi vải cho Chử Huyền Cơ, nói:
- Chỉ là một cái Phá Kỳ Lân mà thôi, còn muốn để cho con mạo hiểm cướp nó từ trong tay của Đạo môn sao?
- Tiểu tử mày thì biết cái gì?
Chử Huyền Cơ cầm lấy túi vải, lấy ra một cái Ngọc Kỳ Lân được làm từ bạch ngọc:
- Nếu như Ngọc Kỳ Lân này rơi vào trong tay của bọn phàm phu tục tử thì chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp cười chết rồi.
- Lão gia hỏa, con nhớ được trước đây người không có hứng thú với mấy cái thứ này, tại sao lại cảm thấy hứng thú với Ngọc Kỳ Lân thế?
Mắt thấy Chử Huyền Cơ vuốt ve Ngọc Kỳ Lân này thì Diệp Phàm tỏ ra nghi ngờ rồi hỏi.
- Tâm huyết của lão tử dâng trào lên, không được à?
Nghe được Diệp Phàm nói thế, nụ cười trên mặt Chử Huyền Cơ vốn là cứng đờ, sau đó cười mắng một câu, dường như đang che dấu cái gì.
- Ánh mắt của lão nói cho con biết lão đang nói dối.
Mặc dù Chử Huyền Cơ che dấu rất tốt, nhưng Diệp Phàm vẫn thấy được, hắn cố ý cười hắc hắc, cố gắng giả bộ giống như Chử Huyền Cơ, cho tới này hắn đều cảm thấy lão gia hỏa này che dấu hắn rất nhiều việc.
Sắc mặt Chử Huyền Cơ cố ý tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Tiểu tử mày muốn ăn đòn phải không?
- Thôi đi lão, trừ võ lực ra thì lão còn muốn so với con cái gì?
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra xem thường, một thân bổn sự này của hắn đều do lão gia hỏa này dạy cho, tính đến trước mắt, ngoài võ học ra thì những thứ khác hắn đều hơn lão gia hỏa này.
- ….
Chử Huyền Cơ nghe vậy liền nhớ lại, vẻ mặt già nùa có chút nóng lên.
Diệp Phàm rèn sắt khi còn nóng, cười híp mắt nói:
- Lão gia hỏa, thương lượng với lão một chuyện…
- Trừ phi mày đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nếu không thì không bàn nữa.
Chử Huyền Cơ biết được Diệp Phàm muốn nói cái gì, liền cắt ngang.
- Tiên Thiên... Tiên Thiên, ông trời a, ta đã ở dừng lại trước ngưỡng cửa Tiên Thiên này gần 2 năm rồi, khi nào thì mới đột phá đây?
Diệp Phàm vô lực vuốt ót, rất là buồn bực.
Từ nhỏ Chử Huyền Cơ đã nói với hắn, võ giả được chia làm Tiên Thiên và Hậu Thiên, vô luận là Tiên Thiên hay Hậu Thiên đều chia làm nhập môn, đại thành, đỉnh phong và đại viên mãn. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Như hắn đã nói, 2 năm trước hắn đã bước chân vào cảnh giới Hậu Thiên Đại Viên Mãn rồi, ở trong mắt người thường thì hắn tuyệt đối là cao thủ nhưng mà Chử Huyền Cơ yêu cầu hắn chỉ khi nào hắn đạt tới cảnh giới Thiên Thiên thì mới có thể để hắn xuống núi.
Nhưng mà.
Trong 2 năm qua, vô luận là hắn cố gắng như thế nào, đều không thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Mà Chử Huyền Cơ vì muốn giúp hắn nên trong 2 năm qua đã để hắn đi làm nhiều nhiệm vụ gian khổ, cố gắng để cho hắn trong chém giết mà đột phá nhưng căn bản chẳng thấm vào đâu.
Nhìn bộ dạng buồn bực của Diệp Phàm, Chử Huyền Cơ cũng không có đả kích Diệp Phàm như ngày xưa, mà khuôn mặt của Chử Huyền Cơ lộ ra vẻ phức tạp hiếm thấy, ánh mắt lấp loé không yên.
Giờ phút này, dường như hắn đang làm ra quyết định gì đó.
20.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 4: Nữ vương Ma Hậu. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 4: Nữ vương Ma Hậu. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló lên bên đường chân trời, trong chiếc Hummer ở chân núi Linh sơn, Tô Lưu Ly nằm co rúc ở ghế sau xe, chân mày nhíu lại, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Dường như trong khi ngủ nàng vẫn lo lắng bệnh tình của Tô Vũ Hinh. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sự thật đúng là như thế.
Ngày hôm qua, bọn họ đã cố gắng tìm Chử Huyền Cơ, kết quả là thiếu chút nữa lạc ở trong Linh sơn.
- Chị Vũ Hinh, đừng rời xa Lưu Ly…
Đột nhiên Tô Lưu Ly từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bi thương.
"Hô... Hô..."
Nhận ra mọi chuyện đều là ở trong mơ, Tô Lưu Ly thở hổn hển, vuốt bộ ngực, cố gắng dùng phương thức này để cho đỡ sợ.
Cùng lúc đó, Phúc bá cũng đi nhanh tới chiếc Hummer, gõ vào cửa xe, đợi Tô Lưu Ly hạ kính xuống liền quan tâm hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?
- Không…Không sao.
Tô Lưu Ly lấy áo khoác đắp trên người ra, mở cửa xe, vốn là lắc lắc đầu, sau đó hỏi:
- Chị Vũ Hinh đâu? Chị ấy không sao chứ?
- Đại tiểu thư còn chưa thức dậy.
Phúc bá khe khẽ thở dài, hắn biết rõ tối qua Tô Vũ Hinh cũng như hắn, cả đêm không ngủ, thẳng cho đến khi trời tảng sáng mới chợp mắt.
- Vậy Phúc bá hãy ở lại chăm sóc chị Vũ Hinh, cháu cùng Hồ đại ca lên núi tìm Chử thần y tiếp.
Nghe được Tô Vũ Hinh đang ngủ, Tô Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra, đề nghị.
- Nhị tiểu thư, cô không mang theo áo có ống tay, cũng đừng lên núi, để tôi bảo tiểu Hồ lên.
Khi nói chuyện, Phúc bá thấy rõ trên đùi, cánh tay của Tô Lưu Ly đều có vết xước, đây chính là bị những cây gai trên núi cào vào.
Điều này không phải là do Tô Lưu Ly không có kinh nghiệm leo núi, dựa theo an bài của Tô lão gia tử thì Tô Vũ Hinh được Phúc bá và một người bảo tiêu đưa đến đây để tìm Chử Huyền Cơ, còn Tô Lưu Ly chưa được Tô lão gia tử cho phép, nàng đã một mình lái xe đi theo.
Nàng lo lắng an nguy của Tô Vũ Hinh, không muốn ngồi đợi kết quả, mà là muốn làm chuyện gì đó, chỉ có như vậy trong lòng nàng mới cảm thấy dễ chịu.
- Phúc bá, cháu muốn lên núi, 2 người thì đi nhanh hơn.
Vẻ mặt Tô Lưu Ly tỏ ra chấp nhất.
- Nhị tiểu thư, cô không thể lên núi, lên đó dễ bi lạc, trên đó lại có dã thú, lỡ như cô gặp phải dã thú thì làm sao?
Phúc bá lắc đầu liên tục.
- Lưu…Lưu Ly, em không cần lên núi.
Phúc bá vừa nói xong, giọng nói của Tô Vũ Hinh đang vang lên, nàng vừa mới tỉnh lại, đi xuống xe.
Mặc dù trên người nàng mặc một chiếc áo bành tô, thậm chí là còn có khoác một chiếc áo da, nhưng mà bởi vì Âm khí trong cơ thể càng lúc càng lợi hại cho nên nàng vẫn run lập cập.
- Đại tiểu thư, sao lại xuống xe?
- Đúng vậy, chị, chị mau lên xe đi.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh xuống xe, Phúc bá cùng Tô Lưu Ly lần lượt đi tới Tô Vũ Hinh, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
- Không sao.
Tô Vũ Hinh lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Linh sơn, vẻ hy vọng giấu sâu trong ánh mắt đã biến mất.
Nàng biết, tạm thời không nói đến chuyện Chử Huyền Cơ có giúp bọn họ hay không, nàng nghĩ Linh sơn lớn như vậy, tìm được chỗ ở của Chử Huyền Cơ cũng là một chuyện rất khó rồi.
- Chị, chị yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể tìm được Chử thần y.
Dường như nhận ra Tô Vũ Hinh đã tuyệt vọng, mắt Tô Lưu Ly đỏ lên, nhẹ giọng trấn an.
- Đúng vậy, Đại tiểu thư, chỉ cần chúng ta tìm được Chử thần y, bệnh của cô có thể trị rồi.
Tuy rằng Phúc bá biết tìm được Chử Huyền Cơ là rất khó, hơn nữa xác suất Chử Huyền Cơ chưa bệnh cho Tô Vũ Hinh lại càng thấp nhưng mà hắn vẫn nói những lời này.
Nghe được lời an ủi của 2 người, thân thể Tô Vũ Hinh khẽ run lên, khuôn mặt trắng bệch hiện ra vài phần bi thương.
Bi thương, là bởi vì nàng muốn sống sót.
Vì nàng, vì em trai nàng và cũng vì mẹ của nàng.
Từ mấy năm trước, bởi vì cha của nàng gặp tai nạn xe cộ nên đã rời khỏi thế gian này, trong Tô gia địa vị của nàng, em trai và mẹ của mình đã rơi xuống dốc không phanh, hơn nữa còn bị mọi người khinh bỉ. Thẳng cho đến khi nàng tốt nghiệp, dựa theo an bài của lão gia tử Tô gia tiếp quản một phần sản nghiệp của Tô gia, nàng làm được một chút thành tích, về sau cuộc sống của nàng mới khá lên.
Nhưng bởi vì chuyện này mà nàng đã đắc tội với chú ba của mình, nàng biết rất rõ nếu như nàng chết đi thì tương lai của em trai và mẹ của mình sẽ như thế nào.
- Ủa? Có người đến.
Đột nhiên lúc này Phúc bá thấy một chiều xe hơi màu đỏ đang chạy lên Linh sơn.
2 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly nghe vậy thì nhìn lại.
- Lại có người đến gây rối lão gia tử sao?
Trong xe, một nữ nhân mặc quần áo thể thao nói thầm một câu nhưng thầm hiểu 3 người phía trước sẽ công dã tràng.
Nàng khẳng định như thế bởi vì nàng và Diệp Phàm giống nhau, đều là do một tay Chử Huyền Cơ nuôi lớn.
Nàng khác với Diệp Phàm ở chỗ là từ nhỏ nàng đã rời khỏi Chử Huyền Cơ, một năm vài ba lần mới trở lại thăm Chử Huyền Cơ cùng Diệp Phàm. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thì ra là cô bé nhà Tô gia.
Bởi vì Tô Vũ Hinh xoay người nên nữ nhân này nhận ra Tô Vũ Hinh, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, dường như nàng biết mục đích Tô Vũ Hinh đến đây.
- Người này đến đây là để cầu y sao?
Chiếc Land Rover lái tới gần, Tô Lưu Ly nhịn không được mà thầm hỏi, sau đó không đợi nàng nghĩ ra kết quả thì xe cách nàng một khoảng không xa rồi dừng lại, một nữ nhân từ trong xe đi xuống.
Chính xác ra là một nữ nhân xinh đẹp.
Nàng có mái tóc dài óng ả như nhung kéo xuống tận thắt lưng, mặt hình trái xoan, các nét hài hòa tạo với nhau thành một vẻ đẹp tịnh lệ, nhất là đôi mắt long lanh, sáng hơn vì sao trên trời kia.
So sánh với diện mạo thì thân hình của nàng cũng không kém, thân hình nàng vô cùng nóng bỏng, đôi gò bồng đầy đặn, căng tròn nhô cao hợp với vòng eo nhỏ nhắn thành hình chữ S, cặp đùi non mềm mà thon dài đầy hấp dẫn, nếu đi cùng giày cao gót thì đảm bảo mê hoặc chết c.m.n. người
Nhưng mà làm cho Tô Lưu Ly sợ hãi chính là khí chất của nàng.
Ánh mắt của nàng làm cho người ta có một loại cảm giác quyến rũ, nhưng mà nhìn kỹ lại, trừ phần quyến rũ, dễ thương kia ra thì đó chính là vẻ cường thế cùng cao quý.
Tất cả những thứ này đều tồn tại trên nữ nhân này.
- Sở tiểu thư sao?
Thấy nữ nhân này xuống xe, đôi mắt Tô Vũ Hinh hơi mở to, sắc mặt trắng bệch tỏ ra ngạc nhiên, nhịn không được mà hô lên.
Nàng đã từng gặp mặt vị Sở tiểu thư trước mặt này 2 lần trong các yến hội nhưng mà 2 người cũng không có thân quen lắm, nàng chỉ biết Sở tiểu thư là người Yên Kinh, được công tử ca ở Yên Kinh gọi là “ Ma Hậu”, thân phận vô cùng thần bí.
- Xin chào, Tô tiểu thư.
Người ngoài gọi nàng là Sở Cơ, nhưng tên thật của nàng là Chử Cơ, nàng đáp lại rồi hỏi:
- Cô tới đây tìm Chử thần y sao?
- Uh, làm sao cô biết?
Tô Vũ Hinh vốn là gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi, giọng nói có chút tôn kính.
- 2 ngày trước tôi đi tới Hàng Hồ, nghe người ta nói cô bị một loại quái bệnh, đang cầu y ở quanh đó.
Sở Cơ thuận miệng nói dối, trên thực tế khi nhìn thấy Tô Vũ Hinh thì nàng đã phát hiện được Tô Vũ Hinh là Cực Âm chi thể, mà lúc này nàng cũng có thể nhìn ra Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh đã đạt đến mức kinh khủng, nếu không áp chế nổi thì nàng sẽ mất mạng.
- Thì ra là thế.
Tô Vũ Hinh tỉnh ngộ, theo sau lại hỏi:
- Sở tiêu thư, cô đến đây là cũng vì để cầu y sao ?
- Ừh, bạn của tôi đến đây là để cầu y.
Sở Cơ khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói dối, dù gì thì 2 người cũng không thân cho lắm.
Người trên thế giới này có tư cách biết quan hệ giữa nàng và Chử Huyền Cơ cũng không có mấy ai.
- Chị gái này, chị biết được chỗ của Chử thần y chưa?
Tô Lưu Ly nghe được Sở Cơ nói thế thì 2 mắt tỏa sáng, mang theo vài phần kích động hỏi.
- Chưa biết.
Sở Cơ lắc đầu nói:
- Tôi cũng mới đến đây chưa tìm thấy chỗ ở của Chử thần y.
- Chị, vậy em cùng chị lên núi tìm Chử thần y đi.
Có lẽ là vì quá mức quan tâm bệnh tình của Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly liền chủ động hỏi, sau đó không đợi Sở Cơ trả lời, nàng cắn môi, vẻ mặt kiên định nói:
- Chỉ cần có thể gặp được Chử thần y, cho dù ông ấy bắt em quỳ xuống lạy thì em cũng làm, nếu như ông ta không đáp ứng cứu sống chị Vũ Hinh thì em sẽ quỳ hoài không dậy, thẳng cho đến khi ông ấy đáp ứng mới thôi.
Tốt cho một nha đầu trọng tình trọng nghĩa.
Sở Cơ nghe vậy thì trong lòng hơi ngẩn ra, cũng không có hé răng.
Một mặt là nàng cũng không có quyền mang theo đoàn người Tô Vũ Hinh lên núi gặp Chử Huyền Cơ, mặt khác nàng rất rõ ràng, trong thiên hạ này trừ Diệp Phàm ra thì chỉ sợ là không có ai có thể cứu sống được Tô Vũ Hinh.
Ít nhất là tính đến trước mắt, nàng còn chưa nghe thấy trên thế gian này có người nào có thân thể Cực Dương.
PS: Thanks nhiều kiếm cái động lực nào
21.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 5: Khúc mắc, chân tướng. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 5: Khúc mắc, chân tướng.
Bất tri bất giác, mặt trời đã mọc lên, ánh bình minh khắp bầu trời.
Dưới ánh nắng sớm, Diệp Phàm khoanh chân ngồi ở trên tảng đá từ từ mở mắt ra, kết thúc tu luyện cả đêm.
So với võ giả bình thường thì phương thức tu luyện của Diệp Phàm lại khác xa, từ sau khi tiến vào cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn thì Diệp Phàm chủ yếu tu luyện Minh Tưởng.
Cái gọi là Minh Tưởng chính là chỉ cần võ giả thông qua phương pháp thổ tức bình thường, khiến cho Khí chảy xuôi trong người, đến lúc đó mọi dơ bẩn sẽ bị thải ra, khiến gân cốt, lục phủ ngũ tạng của cơ thể trở nên cường đại, khí huyết càng thêm thịnh vượng hơn
Mà khi mọi thứ dơ bẩn được bài xuất ra khỏi cơ thể, khí huyết trong cơ thể sẽ nâng cao tinh khí, đồng thời tinh khí sẽ chuyền hóa thành Kình lực.
Kình lực đây chính là sức mạnh mạnh hơn lực lượng bình thường.
Trong võ học có một câu: Một ngày không Minh Tưởng thì ngày đó sẽ không được tính là võ giả, không Minh Tưởng thì sẽ không sinh ra Kình lực, đến lúc đó chỉ có thể thông qua PK để đề thăng lực lượng.
Nói chung là khi võ giả đạt được đến cảnh giới Hậu Thiên Đại Thành thì mới có thể lĩnh ngộ được Minh Tưởng, nhưng mà không ít thiên tài võ học, vừa mới nhập môn đã có thể Minh Tưởng. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì Diệp Phàm đã vượt xa những thiên tài võ học đó.
Bởi vì khi còn nhỏ hắn đã Minh Tưởng.
Khi hắn 6 tuổi, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một bộ công pháp có tên là ” Cửu Thiên Huyền Công “. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Môn công pháp này là Đạo thư, đúng là phương pháp Dưỡng sinh thổ nạp, cũng không có chiêu thức cụ thể.
Diệp Phàm Phàm xuất phát từ tò mò, dựa theo phương thức thổ nạp trong 《 Cửu Thiên Huyền Công 》 mà hô hấp, kết quả là hắn đã dễ dàng học xong Minh Tưởng.
Khi Chử Huyền Cơ biết được Diệp Phàm đã học xong Minh Tưởng thì hắn liền giật mình, chỉ lo cao hứng, vẫn chưa hỏi nguyên nhân. Sau đó, Sở Cơ đã hỏi qua một lần nhưng Diệp Phàm đã nói giỡn rằng:
- Cuộc sống của thiên tài không cần phải giải thích.
Kết quả là hắn bị Sở Cơ ném vào thác nước.
Sau đó, ở những lĩnh vực khác Diệp Phàm điều biểu hiện thiên phú yêu nghiệt, Chử Huyền Cơ cũng Sở Cơ liền cả kinh chết lặng, đã đoán được nguyên nhân trong đó, cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
- Hú.
Thấy Diệp Phàm mở mắt thì Tiểu Lang liền hưng phấn kêu lên.
- Đi, đi xuống nước với tao.
Diệp Phàm cười rồi vỗ vào đầu nó, đứng dậy chạy về phía nhà gỗ, chuẩn bị mang Tiểu Lang đi múc nước.
Đây là công việc mỗi ngày Diệp Phàm pải làm, Minh Tưởng khiến cho Kình lực trong cơ thể hắn đạt được trạng thái bão hòa, hắn nhất định phải phát Kình lực ra ngoài, dùng cái này để hình thành tuần hoàn, để đạt mục đích là nâng cao thực lực.
Trở lại nhà gỗ, xách 2 cái thùng nước, Diệp Phàm liền “ Túc Để Dũng Tuyền” chạy về thác người cách nhà gỗ vài chục km.
Khi mặt trời lên cao, Diệp Phàm cùng Tiểu Lang đã đến thác nước.
- Mày tự nhảy xuống hay tao giúp mày?
Diệp Phàm mang theo thùng nước, cưới híp mắt nhìn vào Tiểu Lang.
"Ô... Ô..."
Tiểu Lang đáng thương khẽ kêu hai tiếng, tự giác nhắm 2 mắt lại rồi đạp một cái, cả người liền nhảy xuống thác nước.
- Ha ha, tao tới đây.
Diệp Phàm cười lớn một tiếng rồi nhảy xuống.
“Bõm”
“Bõm” Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
1 người 1 sói nhảy vào trong thác nước, bọt nước bắn lên.
- Hú.
Tiểu Lang thò đầu ra, hú lên một tiếng, sau đó dùng móng vuốt hất nước về phía Diệp Phàm, giống như là muốn trả thù Diệp Phàm vì bắt nó nhảy xuống nước.
- Tao xem mày muốn uống nước rồi đó?
Diệp Phàm cười mắng một tiếng, ném 2 thùng nước lên bờ, sau đó búng một cái đến bên cạnh Tiểu Lang, rồi lấy một tay đè đầu Tiểu Lang xuống nước.
"Hô... Hô..."
Khoảng 2’ sau, Tiểu Lang mới thoát khỏi tay Diệp Phàm, nó thở hổn hển sau đó “ Ô, Ô” vài tiếng, tỏ ra tội nghiệp cầu xin tha thứ.
- Lại bắt đầu giả dạng đáng thương?
Diệp Phàm cười mắng, ôm Tiểu Lang vào ngực, sờ vào người nó, nhịn không được mà giận dữ nói:
- Tiểu Lang, mấy năm qua có mày, nếu không tao cũng không biết làm sao.
Khi nói chuyện trong đầu Diệp Phàm không khỏi nhớ lại cảnh tượng phồn hoa nơi đô thị.
- Tiểu Lang, mày biết không? Thế giới bên ngoài rất lớn, rất náo nhiệt, có xe hơi, có máy bay, còn có rất nhiều đồ chơi. Ở thế giới bên ngoài, những đứa giống như tao phần lớn là ở trong trường học tập, sau khi tốt nghiệp ĐH thì bọn hắn sẽ đi làm, rồi kết hôn sinh con.
Diệp Phàm nói xong, dường như là nhớ lại những chuyện không vui, giọng nói có chút chua sót:
- Mà tao lại khác với bọn hắn, tao chẳng những không thể đến trường, không nói yêu đương với ai, thậm chí ngay cả cha mẹ mình mà tao cũng không biết.
Dường như cảm nhận được sự cô đơn và mất mát của Diệp Phàm, Tiểu Lang lè lưỡi liếm vào tai Diệp Phàm, dường như muốn ai ủi Diệp Phàm.
- Sư phụ nói người nhặt tao ở một con hẻm bên bệnh viện, tao bị cha mẹ ruột của mình vứt bỏ.
Cảm nhận được Tiểu Lan an ủi, Diệp Phàm nhịn không được nở nụ cười tự giễu:
- Nếu như tao không bị bọn họ vứt bỏ thì hiện tại tao cũng đang học ĐH rồi.
- Tiểu Lang, mày nói đi, nếu bọn họ không cần tao thì tại sao lại sinh ra tao?
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, trong đôi mắt toát ra vẻ bi thương sâu đậm, giống như là hỏi Tiêu Lang càng là giống hỏi bản thân:
- Tao nhất định phải xuống núi tìm bọn họ, để cho chính miệng bọn họ nói ra vì sao lại vứt bỏ tao?
Nói xong, sắc mặt Diệp Phàm không còn vẻ bi thương nữa thay vào đó chính là vẻ kiên định.
Phần kiên định này cho dù là trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi !
…
Bên ngoài mười mấy km, Sở Cơ như là một trận gió, chạy đến trước nhà gỗ.
- Sư phụ.
So với Diệp Phàm thì trước mặt Chử Huyền Cơ, lúc nào Sở Cơ cũng tỏ ra tôn kính.
- Về rồi à?
Chử Huyền Cơ bỏ quyền 'Kỳ Môn Độn Giáp', thái độ ôn hoà hỏi.
- Nhớ đến lão nhân gia cùng tiểu Phàm cho nên muốn trở lại thăm.
Đối với thái độ của Chử Huyền Cơ thì Sở Cơ cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng biết được có thể làm cho Chử Huyền Cơ hớn hở trên đời này cũng chỉ có một người là Diệp Phàm, nàng cũng còn biết bởi vì quyết định chuyện năm đó của nàng mà Chử Huyền Cơ vẫn còn cảm thấy canh cánh ở trong lòng.
Chử Huyền Cơ trầm mặc không nói.
- Tiểu Phàm đi múc nước rồi sao?
Sở Cơ lại hỏi.
- Ừh.
- Sư phụ, hiện tại hẳn Tiểu Phàm đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên chưa?
Thấy Chử Huyền Cơ gật đầu thì Sở Cơ nghĩ đến Diệp Phàm muốn dùng cách này để tu luyện.
Chử Huyền Cơ nghe vậy, trong đầu không khỏi nhớ lại buồn bực tối qua của Diệp Phàm.
- Sư phụ, so với con thì ngài còn rõ hơn, đột phá cảnh giới Thiên Thiên cũng không chú trọng đến việc Kình lực nhiều hay ít ở trong cơ thể, cũng không phải là việc khống chế Kình lực xảo diệu đến cỡ nào, mà đó chính là việc có hiểu hết võ học hay không?
Sở Cơ do dự một chút rồi nói:
- Tư chất của Tiểu Phàm có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung, 2 năm qua nó vẫn chưa vượt qua cảnh giới Tiên Thiên là bởi vì tâm kết trong người nó, nó muốn có cuộc sống như người bình thường. Mặc dù mấy năm qua ngài luôn để nó đi chấp hành những nhiệm vụ kia nhưng đây cũng không coi là vào đời được.
Chử Huyền Cơ trầm mặc như trước.
- Tại sao sư phụ lại không để nó nhập thế(vào đời), thỏa mãn nguyện vọng sống cuộc sống như người bình thường của nó, để nó cởi bỏ tâm kết?
Sở Cơ lấy hết dũng khí, tiếp tục hỏi:
- Lấy tính tình của Tiểu Phàm, cho dù nó vào đời cũng sẽ không buông bỏ tu luyện, đến lúc đó nếu như nó có thể giải khai tâm kết thì chuyện bước vào cảnh giới Tiên Thiên cũng không còn là vấn đề.
- Những điều này cần con phải nói cho ta biết sao?
Chân mày Chử Huyền Cơ nhíu lại, giọng nói lạnh lùng:
- Cảnh giới Hậu Thiên của võ giả chính là giai đoạn nền tảng, nền tảng tốt thì thành tựu sau này sẽ cao hơn, tuy rằng nó có thiên tư trác tuyệt nhưng cũng không nên nóng vội. Còn nữa, con cho rằng tâm kết của nó chính là muốn sống cuộc sống như người thường sao?
- Vậy là cái gì?
Sở Cơ sững sờ, nàng nhớ rõ mỗi lần trở về thì Diệp Phàm đều năn nỉ nàng đi tới nói hộ với Chử Huyền Cơ để Chử Huyền Cơ thả hắn xuống núi, lần nào cũng thế cho nên theo bản năng Sở Cơ cho rằng đây chính là nguyện vọng lớn nhất của Diệp Phàm, điều này cũng trở thành tâm kết của Diệp Phàm.
- Tâm kết của nó chính là việc nó bị cha mẹ mình vứt bỏ.
Chử Huyền Cơ trầm giọng nói:
- Nó nghĩ tới cuộc sống của người bình thường nhưng mà nó càng khát vọng tình thương của cha mẹ, thoát khỏi cảnh cô đơn.
Sở Cơ bừng tỉnh, đôi mắt toát ra vài phần bi thương.
- Ta không để cho nó xuống núi, trừ muốn để bản thân nó có một nền tảng tốt, cũng là muốn tôi luyện tâm chí của nó, nếu không sau này nếu chân tướng được trồi lên mặt nước thì đó tuyệt đối là ác mộng đối với nó.
Nói xong lời cuối, đột nhiên Chử Huyền Cơ lên giọng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng:
- Đến lúc đó, không chỉ nói để nó đi làm chuyện kia, lấy tính tình trọng tình trọng nghĩa của nó có lẽ là nó sẽ rất khó thoát khỏi ám ảnh.
- Thì ra là thế, là ánh mắt của Tiểu Cơ thiển cận rồi.
Sở Cơ thở dài, nghĩ đến chuyện kia ở trong miệng Chử Huyền Cơ, nó:
- Nếu nói vậy thì sư phụ đang âm thầm bảo vệ nó, để cho hắn đi chấp hành những nhiệm vụ kia, trừ để cho nó thấy được tàn khốc thực tế, chém giết huyết tinh để cho nó chuẩn bị để ngày sau vào đời thì chỉ sợ là sư phụ muốn nó càng thêm quyết đoán sát phạt, đúng không?
- Con cho lúc này ta để nó xuống núi là có thích hợp hay không?
Chử Huyền Cơ lại hỏi.
Hả?
Có lẽ không ngờ Chử Huyền Cơ lại hỏi thế, Sở Cơ vốn là cả kinh, sau đó nói:
- Sư phụ muốn thay đổi chủ ý, để nó xuống núi sao?
- Có lẽ đến lúc rồi.
Chử Huyền Cơ nhìn thoáng qua Ngọc Kỳ Lân ở trên bài, thở dài một hơi, nhíu mày nói :
- Nhưng mà trước đó ta đã nói cho nó biết, nếu nó không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì sẽ không cho phép nó xuống núi, hiện giờ dùng lý do gì để nó xuống núi đây ?
- Sư phụ, con có một biện pháp.
Sở Cơ nghe vậy, trong lòng lập tức vừa động.
- Biện pháp gì?
- Vừa rồi ở chân núi con gặp được một người đến đây để cầu y, người bị bệnh là một cô gái, hơn nữa cô gái đó còn là thân thể Cực Âm.
Sở Cơ vội vàng nói.
- Thân thể Cực Âm.
Bốn chữ này trực tiếp khiến cho Chử Huyền Cơ động dung, sau đó tinh quang trong mắt lóe lên, theo bản năng liền nghĩ đến một môn công pháp nào đó.
- Người có thân thể Cực Âm trừ khi từ nhỏ luyện tập công pháp Chí Dương, nếu không Âm Dương khó điều hòa, cuối cùng cùng sẽ bị Âm khí thôn phệ, ngoài ra cũng có thể hợp thể với nam tử có thân thể Cực Dương.
Sở Cơ tiếp tục nói:
- Sư phụ có thể để tiểu Phàm xuống núi chữa bệnh cho cô gái kia. Cô gái kia có tính tình kiên cường hơn nữa vô cùng cường thế, Tiểu Phàm muốn hợp thể với cô gái đó chỉ sợ là khó hơn lên trời. Còn nữa, lùi một bước mà nói cho dù cô gái kia đồng ý hợp thế, đến lúc đó sư phụ cũng có thể nói cho Tiểu Phàm chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ này thì nó sẽ được sống ở thế giới mà nó hằng mong muốn.
- Cứ như lời con mà làm.
Chử Huyền Cơ gật gật đầu, theo sau lại như có điều suy nghĩ nói:
- Bất quá con hãy nghĩ biện pháp che dấu thân phận cho nó, nếu không một khi thân phận của nó bại lộ ra, chỉ sợ chân tướng sẽ nổi lên mặt nước.
- Mặt khác con cũng không phải âm thầm giúp nó, hết thảy đều do nó phát huy.
Nói tới đây khí tức trên người Chử Huyền Cơ đột nhiên biến đổi, giống như một thanh đao rời khỏi vỏ, vô cùng sắc bén:
- Nhưng mà ta hy vọng lúc nó trở về cũng không thiếu chân hay tay gì.
- Xin sư phụ yên tâm, Tiểu Cơ biết phải làm sao.
Chử Huyền Cơ bao che khuyết điểm làm cho Sở Cơ cười khổ không thôi, đồng thời, nàng cũng rất chờ mong, chờ mong Diệp Phàm sẽ nhấc một hồi gió to mưa lớn tại chốn phồn hoa đô thị.
22.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 6: Nhiệm vụ mới. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 6: Nhiệm vụ mới.
Giữa trưa, Diệp Phàm mang theo 2 thùng nước, chạy như bay về phía nhà gỗ, Tiểu Lang thở hổn hển chạy ở phía sau.
- Không tệ lắm, có thể làm cho nước không rơi ra khi chạy nhanh.
Sau đó, không đợi Diệp Phàm dừng bước lại, Sở Cơ từ trong nhà gỗ đi ra, nhìn thùng còn đầy nước thì ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên, nói:
- Nửa năm không gặp, tiểu tử cậu càng ngày càng có thể khống chế được Kình lực một cách tinh diệu rồi.
- Sư tỷ, sao tỷ lại về?
Thấy Sở Cơ thì vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra vui vẻ, tuy rằng từ nhỏ Sở Cơ đã rời khỏi hắn và Chử Huyền Cơ nhưng mà nàng vẫn thường xuyên trở lại thăm, trừ Chử Huyền Cơ ra thì Sở Cơ chính là người thân duy nhất của hắn.
- Tiểu thí hài, cậu kêu là ai sư tỷ? Kêu là dì.
Sở Cơ nghe vậy, sắc mặt cố ý tỏ ra nghiêm nghị, giáo huấn, theo tuổi thì nàng có thể là sư tỷ của Diệp Phàm nhưng mà luận về vai vế thì nàng là trưởng bối của Diệp Phàm.
- Nói về tuổi thì chị cũng lớn hơn em có 10 tuổi, hơn nữa 2 chúng ta lại cùng một sư phụ, dựa vào cái gì mà bắt em kêu chị là dì? Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra khinh thường.
- Biểu cậu kêu là dì thì cứ gọi, không nên nói nhảm nhiều như thế.
Sở Cơ giơ tay lên, làm bộ muốn giáo huấn Diệp Phàm.
- Thôi đi người ơi, chị và lão gia hỏa kia, trừ việc khoe vũ lực ra thì còn biết cái gì?
Diệp Phàm bĩu môi, dường như đối với uy hiếp của Sở Cơ thì hắn cũng không để ở trong lòng.
- Tiểu thí hài, những lời này là cậu nói đó a.
Sở Cơ vốn muốn muốn dạy dỗ Diệp Phàm một chút, nghe Diệp Phàm vừa nói như thế, lập tức thay đổi chủ ý, ưỡn ngực ra, rất là đắc ý nói:
- Vốn dì đây muốn nói tốt cho cậu trước mặt sư phụ, giúp cậu đi làm một nhiệm vụ vô cùng thoải mái nhưng mà hiện tại ta đã thay đổi chủ ý.
- Lừa quỷ.
Mặc dù là nói như thế nhưng Diệp Phàm cũng có chút tò mò.
Sở Cơ nhìn ra tâm tư của Diệp Phàm, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu thí hài, nếu như chị nói nhiệm vụ kia có thể để cho cậu có nhiều thời gian ở dưới núi, cậu có tin không?
- Thật sao?
Diệp Phàm nghe vậy lập tức mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên níu lấy cánh tay của Sở Cơ, vẻ mặt tỏ ra lấy lòng, nói:
- Sư tỷ tốt, không là dì tốt mới đúng, cháu sai rồi, hãy tha cho cháu đi mà.
- Không tha.
Sở Cơ vểnh mặt, nói.
- Dì, cháu đấm chân cho dì được không?
Khi nói chuyện, Diệp Phàm làm bộ ngồi xuống đấm chân cho Sở Cơ.
- Cậu…đáng ăn đòn.
Mặc dù sớm đã biết thủ đoạn vô lại của Diệp Phàm nhưng mà nghe được 2 chữ đấm chân kia thì Sở Cơ vẫn là cả kinh lùi ra sau, đá một cước vào Diệp Phàm, vẻ mặt tỏ ra ửng đỏ, nhìn qua càng thêm quyến rũ động lòng người.
Một màn này nếu để những công tử ca ở kinh thành thấy được, chỉ sợ bọn hắn sẽ rớt mắt xuống đất.
Những công tử ca kia đã lĩnh giáo bản lĩnh câu hồn của Sở Cơ nhưng mà chưa có gặp qua “ Ma Hậu” Sở Cơ thẹn thùng như thế. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở trong mắt đám công tử ca kia, bọn hắn tình nguyện tin có heo mẹ biết leo cây cũng sẽ không tin điều này.
Diệp Phàm cười hắc hắc né tránh, da mặt dày hỏi:
- Dì đợp gái, rốt cuộc là nhiệm vụ gì a? Vì sao lại có thể ở dưới núi lâu a?
- Tiểu thí hài, ta nghe sư phụ nói, tối hôm qua cậu trở lại Linh sơn thì đã gặp được 2 cô gái ở dưới chân núi?
Sở Cơ cố ý hỏi.
- Có a.
Diệp Phàm đáp một câu, không khỏi nhớ lại tình hình hôm qua, hô to: Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không phải lão gia hỏa sẽ muốn cháu chữa bệnh cho cô gái kia đó chứ?
- Oh, xem ra cậu và 2 cô gái kia đã tiếp xúc với nhau? Không phải cậu thấy 2 cô gái kia xinh đẹp nên đã nổi sắc tâm đó chứ?
Sở Cơ không có hảo ý hỏi.
Diệp Phàm nghĩ đến Tô Lưu Ly, bĩu môi nói:
- Với tính cách của cô bé kia thì làm sao cháu có thể nổi sắc tâm được?
Sở Cơ nghe vậy, dở khóc dở cười.
- Sao cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái đây?
Mắt thấy Sở Cơ không nói lời nào, Diệp Phàm lại mở miệng, giọng nói có chút nghi hoặc:
- Trừ chuyện 5 năm trước ra thì tới bây giờ lão gia hỏa kia vẫn chưa cứu một ai.
- Nếu không phải là bà dì đây tranh thủ, cậu cho rằng mình sẽ nhận được nhiệm vụ tốt này sao? Nói vậy thì cậu cũng nhìn ra cô bé kia có thân thể Cực Âm, Âm Khí trong cơ thể nàng đã quá thịnh vượng, nếu không cứu chữa kịp thời thì nàng sẽ chết.
Vẻ mặt Sở Cơ không đổi, nói láo:
- Ta cũng không gật cậu, cô bé kia từng có duyên phận với ta vài lần, ta động lòng trắc ẩn, muốn cứu nàng một mạng, thuận tiện cũng muốn cho cậu một cơ hội.
- Bệnh của nàng chỉ có cháu mới có thể cứu, mượn hoa hiến Phật thì mượn hoa hiến Phật chứ, còn nói nghiêm túc như thế nữa.
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra khinh bỉ.
Sở Cơ tức giận đến cặp bánh bao trên ngực run lên:
- Được rồi, cứ coi như thành ý của ta là lòng lang dạ sói đi, cậu nói đi, cậu có đi không?
- Cho dù cháu đồng ý thì người ta cũng không để cho cháu trị a.
Nghĩ đến ngày hôm qua mình nói thật mà bị người ta coi là lưu manh thì Diệp Phàm có chút buồn bực.
Thấy vẻ mặt buồn bực của Diệp Phàm, trong lòng Sở Cơ hơi hiếu kỳ, lại cố ý nói:
- Xem ra ta đã đoán đúng a, tiểu tử cậu tuyệt đối không có ý tốt với người ta.
- Cái mắm, cháu có ý tốt muốn cứu nàng, kết quả nàng coi cháu là lưu manh.
- Nói đi, tiểu tử cậu đã làm ra chuyện gì?
Sở Cơ cũng nổi tính bà tám.
Diệp Phàm thở dài, buồn bực mà kể lại chuyện hôm qua cho Sở Cơ.
“Ha ha”
Nghe Diệp Phàm nói xong, Sở Cơ cười to lên, cặp bánh bao trên ngực rung lên rung xuống.
- Haiz, một thân y thuật này lại bị người ta coi là lưu manh.
- Đáng đời.
Sở Cơ ngừng cười, tức giận nói:
- Nào có người nào như cậu, sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc, nói thế mà cũng nói được à?
Diệp Phàm nghe vậy, cũng biết cách nói chuyện của mình có vấn đề nên không có hé răng.
- Như vậy đi, để ta giải thích giùm cậu để xóa bỏ hiểu lầm này, bất quá tiểu tử cậu gặp người thì phải ăn nói cho đúng mực.
Sở Cơ cũng biết Diệp Phàm là nói thật nhưng mà không đủ uyển chuyển.
Diệp Phàm trợn mắt:
- Không phải là muốn để cho em xin trị bệnh cho nàng a?
- Dúng vậy.
Sở Cơ trả lời một câu rồi giải thích :
- Tiểu tử cậu đã gặp qua người ta, có thể thấy được cô bé kia không phải là một người tùy tiện, ta sẽ để sư phụ nói cậu có thể chưa bệnh cho người ta, như vậy chỉ cần nàng không hợp thể với cậu thì cậu có thể ở lại chốn đô thị phồn hoa kia, đây không phải lả chuyện mà cậu luôn mơ ước sao ?
Nghe Sở Cơ nói thế, trong lòng Diệp Phàm hơi động, Sở Cơ nói có lý a.
…
Chạng vạng tối, Sở Cơ đã làm xong cơm tối, sau khi cùng Diệp Phàm và Chử Huyền Cơ ăn cơm xong thì một mình nàng xuống núi.
Đi tới giữa sườn núi, thấy được 2 chị em Tô gia vẫn còn ở chân núi thì Sở Cơ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì nàng biết, đối với người Tô gia mà nói thì Chử Huyền Cơ chính là người có thể cứu được Tô Vũ Hinh, đương nhiên là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ đi rồi.
- Chị Sở.
Sắc trời tối, Sở Cơ đi tới chân núi, Tô Lưu Ly liền chạy lên, hỏi:
- Chị đã gặp Chử thần ý rồi à?
- Không có.
Nhìn bộ dạng lo lắng, khẩn trương của Tô Lưu Ly, dù trong lòng Sở Cơ cũng hơi cảm động nhưng nàng vẫn lắc đầu.
“Hix”
Tô Lưu Ly nghe vậy thì ngẩn ngơ, 2 mắt đỏ lên.
- Tuy rằng tôi không tìm được Chử thần y nhưng mà tôi có biết một người có thể trị bệnh cho chị của em.
Sở Cơ lại nói, giọng nói không lớn nhưng làm cho người ta có cảm giác không thể nghi ngờ:
- Mặc dù người này không nổi danh như Chử thần y nhưng y thuật tinh xảo, nhất là am hiểu loại bệnh mà chị của em bị mắc phải.
- Hả?
Nghe Sở Cơ nói thế thì 3 người Tô Vũ Hinh cả kinh.
Bởi vì các chuyên gia y học đã bó tay với bệnh mà Tô Vũ Hinh mắc phải, nên bọn họ đều gởi hy vọng vào Chử thần y mà hiện giờ Sở Cơ lại nói cho bọn họ biết còn có người có thể chữa bệnh của Tô Vũ Hinh.
Nếu lời này là từ người bình thường nói ra thì bọn họ sẽ không tin nhưng mà lời này lại từ chính miệng của Ma Hậu đại danh đỉnh đỉnh ở kinh thần.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!
Một cảm giác kích động tràn ngập khắp người của Tô Lưu Ly cùng Phúc bá, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng kích động đến cả người run lên.
- Tô tiểu thư, tuy rằng chúng ta chỉ gặp mặt nhau 3 lần, nhưng lần gặp mặt ở Linh sơn này có thể là coi như là một loại duyên phận.
Sở Cơ thản nhiên nói:
- Như vậy thì các cô hiện tại có thể trở lại Hàng Hồ, tôi sẽ liên hệ vị bác sĩ kia, để hắn đi Hàng Hồ tìm các người.
Nếu để nàng biết thần y ở trong miệng Sở Cơ chính là tên lưu manh ngày hôm qua thì không biết nàng có cảm kích Sở Cơ nữa không?
23.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 7: Xuống núi. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 7: Xuống núi.
Giữa trưa ngày thứ hai, Tô Vũ Hinh đã trở về tới Hàng Hồ.
Mặc dù nhiệt độ ở Hàng Hồ vẫn luôn là 40 độ nhưng mà từ sau khi trở lại biệt thự ở Cửu Khê Mân Côi viên, Tô Vũ Hinh chẳng những không ra khỏi cửa, hơn nữa chủ yếu là nằm trên giường, đắp chăn bông.
Dù vậy, bởi vì Âm khí trong cơ thể nàng càng ngày càng mạnh cho nên đêm hôm ấy, sắc mắt của nàng càng kém đi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nhân gian vậy.
- Vũ Hinh, khá hơn chút nào không?
Trong phòng ngủ, Tô mẫu dùng khăn nóng lau thân thể Tô Vũ Hinh, sau đó giúp Tô Vũ Hinh thay một bộ quần áo mới, đắp kín mền lại rồi nắm bàn tay lạnh như băng của Tô Vũ Hinh, chảy nước mắt hỏi.
- Mẹ, con tốt hơn nhiều rồi.
Tô Vũ Hinh cố gắng nở ra nụ cười, cố hết sức vươn tay lau nước mắt cho mẹ mình nhưng bởi vì thân thể nàng quá suy nhược cho nên không thể động tay nổi, ra vẻ buông lỏng nói:
- Mẹ, mẹ đừng khóc, cũng đừng lo lắng, bọn con đã tìm thấy được thần y rồi, 2 ngày nữa thần y sẽ đến chữa bệnh cho con, con không sao đâu.
- Ừh.
Tô mẫu lau nước mắt, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc rối cho Tô Vũ Hinh.
- Mẹ, Cầm Đế đâu, tại sao ngày hôm nay lại không thấy nó?
Dường như sợ mẹ mình lo lắng, Tô Vũ Hinh đổi chủ đề.
- Các con đi rồi, nó cũng không trở lại, cũng không biết là đi đâu.
Tô mẫu thở dài, bởi vì nàng xuất thân từ gia đình bình thường, tính tình lại nhu nhược, không nói ở Tô gia, ngay cả ở trong cái này nhà cũng không có quá nhiều quyền nói chuyện, con trai căn bản cũng không nghe lời của nàng.
- Mẹ, mẹ yên tâm, chờ con hết bệnh, con sẽ nhất định dạy dỗ lại nó.
Tô Vũ Hinh mạnh mẽ nói.
- Ừh, chỉ cần con không sao là mẹ an tâm rồi.
Tô mẫu gật gật đầu, lại khóc, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, thấy người vào là Tô Lưu Ly thì thở ra, nói:
- Lưu Ly, con ở đây nói chuyện với chị, để dì đi làm chén cháo.
- Được rồi, dì.
Tô Lưu Ly gật gật đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ Hinh, thấy khí sắc Tô Vũ Hinh càng ngày càng kém thì nàng tràn đầy lo âu hỏi:
- Chị Vũ Hinh, có phải chỉ cảm thấy không thoải mái?
- Lưu Ly, chị không sao.
Tô Vũ Hinh nở ra nụ cười gượng gạo.
- Còn nói không có việc gì, sắc mặc của chị càng ngày càng kém.
Tô Lưu Ly vô cùng đau lòng nắm lấy tay Tô Vũ Hinh, theo sau nhớ ra cái gì đó, lại nói:
- Thần y mà chị Sở tìm giúp chúng ta còn chưa tới sao? Chị Vũ Hinh, chị nói chị Sở sẽ không lừa chúng ta đó chứ?
- Không đâu.
Tô Vũ Hinh không do dự là lắc đầu:
- Lúc chiều ông nội đã đến thăm chị, ông nói cho chị biết địa vị của Sở tiều thư ở Yên Kinh cũng không phải là nhỏ, nghe nói có liên quan đến Diệp gia, người như vậy hẳn là sẽ không nói dối chúng ta.
Diệp gia?
Nghe được hai chữ này, Tô Lưu Ly hơi kinh hãi.
Tuy rằng nàng chưa tiếp quản sản nghiệp của Tô gia nhưng mà bởi vì có xuất thân này nên nàng cũng nghe qua được Diệp gia.
Thậm chí nàng còn biết Diệp gia là một trong những gia tộc có quyền thế nhất của TQ.
Cùng lúc đó, trong thư phòng của một biệt thư cũng ở Cửu Khê Mân Côi viên.
Một nam nhân trung niên ngồi trên ghế trước bàn đọc sách, trong tay cầm lấy 2 viên ngọc châu, ánh mắt lóe lên, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa kéo nam nhân này trở lại hiện thực, hắn ngẩng đầu lên:
- Vào đi.
- Cha.
Một tên thanh niên đẹp trai đẩy cửa đi vào, lập tức đi tới chỗ nam nhân trung niên, vừa đi vừa cười:
- Con nghe nói Tô Vũ Hinh cũng không tìm được Chử thần y, trưa nay đã trở về Hàng Hồ.
Nam nhân nhíu mày, không có lên tiếng.
- Mặt khác con còn nghe nói, bọn họ không tìm được Chử thần y nhưng không biêt sở đâu tìm ra một tên dã y, tên dã y này sẽ đến chữa bệnh cho nàng.
Có lẽ là tâm tình không tệ nên mặc dù nam nhân trung niên không hé răng, nhưng thanh niên này nói xong vẫn tỏ ra hả hê:
- Toàn bộ các bác sĩ đã nói rằng bệnh nàng không có thuốc chữa, thế gian này chỉ có Chử thần y mới có thể cứu nàng, những người khác đều là vô nghĩa.
- Phi Vũ.
Nam nhân trung niên gắt giọng nói:
- Dường như con muốn chị họ của mình chết sớm một chút thì phải?
- Đúng vậy, cha, đồ đê tiện này tự nhận là mình làm ra chút thành tích, để cho lão gia tử vui vẻ, liền không biết trời cao đất dầy ở trước mặt nhà chúng ta diễu võ dương oai, thật sự không đáng đồng tình.
Tô Phi Vũ ác thanh nói, không khỏi nhớ lại nổi thống khổ trong 2 năm lại đây.
Trong 2 năm qua, bởi vì Tô Vũ Hinh quá xuất sắc cho nên địa vị trong Tô gia của nàng ngày một lên cao, trở thành đại hồng nhân bên cạnh Tô lão gia tử, thế cho nên khi giáo huấn Tô Phi Vũ thì Tô lão gia tử không chỉ một lần lấy Tô Vũ Hinh ra làm ví dụ. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Điều này làm cho trong lòng Tô Phi Vũ càng ngày càng oán giận Tô Vũ Hinh.
Càng làm cho Tô Phi Vũ không thể nào tiếp nhận được chính là Tô lão gia tử giáo huấn hắn thì thôi đi, thậm chí ngay cả những tên hoàn khố trong Hàng Hồ thậm chí là cả Giang Nam cũng thấy năng lực của hắn kém xa Tô Vũ Hinh, nếu hắn không phải là nam nhi, cũng không có tư cách tranh đoạt người kế thừa của Tô gia.
Thậm chí, ngay cả một ít công tử ca ái mộ Tô Vũ Hinh cũng nói thẳng Tô Phi Vũ không có tư cách xách dép cho Tô Vũ Hinh.
Đối với Tô Phi Vũ mà nói thì đây quả thật là sỉ nhục.
Hắn từng muốn rửa sạch mối sỉ nhục này nhưng mà năng lực hắn quá kém, căn bản là không làm được, cho nên chênh lệch giữa hắn và Tô Vũ Hinh càng ngày càng được kéo dài.
Hiện giờ, Tô Vũ Hinh đã mắc bệnh cho nên hắn mới đắc ý, hắn sẽ không mong Tô Vũ Hinh hết bệnh, hắn chỉ mong nàng càng chết sớm càng tốt.
- Phi Vũ, từ hôm nay trở đi ta không muốn nghe những lời tương tự như thế nữa.
Nam nhân trung niên tỏ ra nghiêm túc.
Tô Phi Vũ nghe vậy không khỏi sững sờ, hắn rất rõ ràng, nếu không phải là bởi vì Tô Vũ Hinh đột nhiên phát bệnh, ngay cả cha của hắn cũng hơi có kiêng kị với Tô Vũ Hinh, cho nên hắn cảm thấy mình làm như vậy cũng không phải là sai.
- Bất kể như thế nào chúng ta cũng là người Tô gia, con có nghĩ tới nếu những lời này rơi vào tay lão gia tử thì sẽ như thế nào không?
Nam nhân trung niên trầm giọng hỏi.
Tô Phi Vũ tỉnh ngộ, cười cười nói:
- Yên tâm đi cha, những lời này con cũng chỉ nói trước mặt cha mà thôi.
- Ta không cho con nói, sợ lời này rơi vào tay lão gia tử là thứ nhất, còn nữa nó đã là một kẻ chết thì chúng ta cũng không cần phải tranh đấu với nó. Lui một bước mà nói cho dù nó khỏe lại thì đã sao? Chẳng lẽ nó có thể tạo thành uy hiếp với con sao?
Nam nhân trung niên nhắc nhở nói.
Trong lòng Tô Phi Vũ ngẩn ra, sau đó liền hiểu được ý của cha mình. Cho dù Tô Vũ Hinh không chết thì ông nội của mình cũng sẽ không để một người có tiền sử bị bệnh năng như nàng tiếp quản Tô gia, không người nào dám cam đoan bệnh của Tô Vũ Hinh sẽ tái phát lại hay không? Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Huống chi Tô Vũ Hinh lại là con gái?
…
Lúc này trên Linh sơn, Diệp Phàm cũng không biết nhiệm vụ của mình chẳng những có thể quyết định sự sống chết của Tô Vũ Hinh mà còn quyết định tương lai của Tô gia. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi ăn cơm tối sau, hắn liền chủ động đi rửa chén, hơn nữa còn vây quanh bên cạnh Chử Huyền Cơ, nói chuyện với Chử Huyền Cơ.
- Đừng có ở trước mặt lão tử mà lúc ẩn lúc hiện, mau cút xuống núi đi.
Chử Huyền Cơ thực không nhịn được mắng.
- Lão gia hỏa, đây chính là do người nói, đêm nay con đi là được.
Bởi vì Diệp Phàm hạ quyết tâm muốn lợi dụng nhiệm vụ lần này để có thể sống ở chốn đô thị lâu một chút, cho nên trước khi đi muốn ở đây bồi Chử Huyền Cơ một lát, lúc này thấy Chử Huyền Cơ không lĩnh tình thì hắn lập tức trở mặt.
- Cút, không hoàn thành nhiệm vụ này thì đừng quay lại gặp ta.
Chử Huyền Cơ cũng không ngẩng đầu lên, nhìn qua ước gì Diệp Phàm nhanh chóng biến mất.
- Lão nghĩ rằng con muốn gặp lão sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng, đứng dậy rời đi, sau khi đi vào phòng lấy ra một cái tủi vài buồm màu đen thì hắn vẫy vẫy tay:
- Tiểu Lang, tao đi đây.
"Ô... Ô..."
Dường như Tiểu Lang cũng biết Diệp Phàm xuống núi, nên nó dùng móng vuốt cào cào vào ống quấn Diệp Phàm, nhẹ giọng rầm rì, cố gắng giữ Diệp Phàm lại.
- Tiểu Lang, tao sẽ trở về mà.
Có lẽ là lần này rời đi rất lâu, nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Lang trong lòng Diệp Phàm có chút thương cảm, nhịn không được mà ngồi xuống vuốt vuốt lông của Tiểu Lang.
An ủi Tiểu Lang xong, Diệp Phàm đứng lên, nhìn Chử Huyền Cơ ở trong nhà gỗ, ánh mắt toát ra vẻ lưu luyến:
- Sư phụ, con đi rồi, người nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
Sư phụ.
Trong nhà gỗ, Chử Huyền Cơ nghe được lời xưng hô mà rất lâu rồi hắn chưa nghe qua, 2 tay khẽ run lên.
Một lát sau, hắn bỏ sách xuống, đứng dậy đi ra nhà gỗ, nhìn phương hướng Diệp Phàm rời đi, cố gắng tìm thân ảnh của Diệp Phàm thì đã không thấy đâu.
- Tiểu Phàm, hy vọng sau này con sẽ không hận ta.
Ánh trăng sáng ngời, gió đêm thổi lên mái tóc hoa râm của Chử Huyền Cơ, hắn tự nói thầm, trên mặt toát lên vài phần áy náy hiếm thấy.
Càng nhiều chính là vẻ kiên quyết.
24.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 8: Thần y đến rồi. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 8: Thần y đến rồi. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chạng vạng tối ngày thứ 3 kể từ khi Tô Vũ Hinh trở lại biệt thự, đây là lần đầu tiên nàng xuống giường.
Bởi vì Âm khí trong cơ thể đã bạo phát nên trong 3 ngày qua Tô Vũ Hinh cũng không ăn được gì, chỉ có uống nước, khí sắc vô cùng kém, thể chất cũng rất suy nhược, sau khi xuống căn bản là không thể đứng vững.
Tô Lưu Ly cùng Tô mẫu dìu ở 2 bên Tô Vũ Hinh, đưa nàng đi xuống phòng khách.
"Hô... Hô..."
Từ lầu 2 đi xuống phòng khách ở tầng trệt, đối với Tô Vũ Hinh mà nói thì đây quả thật là việc vô cùng gian nan, đợi khi ngồi xuống ghế thì nàng liền thở hồng hộc, cả người không còn một tia khí lực nào, vô lực mà dựa vào trên ghế.
Tô mẫu thấy thế, 2 mắt đỏ lên, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng Tô Vũ Hinh, mà Tô Lưu Ly thì vô cùng đau lòng, lại không biết an ủi Tô Vũ Hinh như thế nào, chỉ có thể đem hy vọng gởi trên người thần y sắp đến.
Sau đó, một lão giả mặc trang phục tơ lụa cùng với Phúc bá đi vào.
- Cha.
- Ông nội.
Nhìn thấy người cầm quyền của Tô gia là Tô Hồng Viễn thì 2 người Tô mẫu cùng Tô Lưu Ly liền đứng dậy chào hỏi.
- Ông...Ông nội.
Tô Vũ Hinh cũng muốn đứng dậy chào hỏi Tô Hồng Viễn nhưng mà thân thể đã quá suy nhược nên căn bản không thể đứng dậy được.
- Cảm…. Cảm ơn ông nội đã quan tâm Vũ Hinh.
Tô Vũ Hinh nghe vậy thì liền nói.
- Nha đầu ngốc, cháu đã bỏ ra nhiều công sức cho tô gia, ông nội đến thăm cháu thì tính là cái gì.
Tô lão gia tử thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn vào Tô Vũ Hinh, sau đó hắn nói:
- Khi nào thì bác sỹ đến?
- 1 tiếng trước Sở tiểu thư đã gọi điện đến nói rằng trước 6h bác sĩ sẽ đến.
Tô Vũ Hinh thành thật trả lời.
Tô Vũ Hinh nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.
Tất cả mọi người đều nghĩ là thần y đến nên sắc mặt tỏ ra vui vẻ, nhìn về phía cửa phòng khách.
Người tới không phải là thần y mà là Tô Phi Vũ.
Nương theo ánh trời chiều, có thể thấy được khóe miệng của Tô Phi Vũ hơi nhếch lên, cảm giác kia giống như hắn đến đây là để chia gia tài.
Tô Phi Vũ?
Thấy được Tô Phi Vũ thì mọi người đều ngẩn ra.
- Ông nội.
So sánh với mọi người mà nói trong lòng Tô Phi Vũ càng kinh ngạc, hắn vội vàng chào hỏi Tô Hồng Viễn, sau đó vàng giả mù sa mưa quan tâm hỏi Tô Vũ Hinh:
- Chị Vũ HInh, thân thể chị sao rồi?
- Cảm ơn em họ Phi Vũ quan tâm, thân thể chị tốt nhiều rồi
Tuy rằng biết Tô Phi Vũ diễn trò nhưng Tô Vũ Hinh cũng không có vạch trần.
- Chị Vũ Hinh, em nghe nói có thần y đến chữa cho trị, nói vậy khẳng định có thể chữa khỏi bệnh của chị.
Tô Phi Vũ tiếp tục diễn trò.
"Hừ!"
Cho đến nay ấn tượng của Tô Lưu Ly đối với Tô Phi Vũ là không tốt, vừa rồi thấy bộ dạng hưng phấn của Tô Phi Vũ, lúc này thấy Phi Vũ giả mù sa mưa diễn trò, tức giận đến không nhẹ, nhưng bởi vì Tô Hoành Viễn ở đây nên nàng không dám phát tác, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Tô Phi Vũ giả vờ không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tô Lưu Ly, mà là hắn trộm nhìn Tô Hồng Viễn, thấy sắc mặt thấy Tô Hồng Viễn không chút thay đổi, do dự một chút, tiếp tục diễn trò nói:
- Ông nôi, không biết khi nào thì vị thần y kia đến?
- Phi Vũ thiếu gia, thần y lập tức tới ngay.
Phúc bá thấy không khí có chút quỷ dị, vội vàng nói nhưng trong lòng hiểu được, tuy rằng Tô Phi Vũ đã che dấu nhưng không thể gạt được Tô Hồng Viễn.
Trong lòng Phúc bá thở dài, ở trong mắt hắn xem ra nếu Tô Vũ Hinh không có bệnh trong người hơn nữa không phải là thân nữ nhi thì vị trí gia chủ Tô gia cũng sẽ không tới phiên Tô Phi Vũ.
Nhưng mà... Trên thế giới này không có nếu.
Ở trong mắt hắn xem ra, Tô Vũ Hinh có thể giữ được tính mạng là đã cảm ơn trời đất rồi.
Giống như phán đoán của Phúc bá, sau khi thấy Tô Phi Vũ diễn trò thì sắc mặt Tô Hồng Viễn trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tô Phi Vũ.
Bởi vì trong lòng có quỷ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Hồng Viễn, Tô Phi Vũ liền sợ hãi, không dám nói thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Tất cả chuyện này khiến cho trong lòng hắn càng thêm oán hận, trong lòng cười lạnh: Lão gia tử thoạt nhìn có vẻ quan tâm đến sống chết Tô Vũ Hinh. Thế nhưng như thế thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ có thể cứu được mạng sống của con quỷ cái này sao?
Cùng lúc đó.
Diệp Phàm mang theo túi vải buồm màu đen, đang đi trên con đường vào biệt thư ở Cửu Khê Mân Côi viên.
Dưới ánh trời chiều, cách ăn mặc của hắn khác người, trong tay lại mang theo túi vải buồm, thế cho nên từ xa thấy được Diệp Phàm thì trong lòng đám bảo vệ tỏ ra nghi hoặc.
Diệp Phàm cũng không để ý đến ánh mắt của bọn hắn, đi thẳng vào biệt thự số 2 của Tô gia.
17h55’, Diệp Phàm đã đi đến biệt thự.
- Xin chào, đây là biệt thự tư nhân, xin hỏi cậu muốn tìm ai?
Cửa biệt thự, một gã bảo tiêu ngăn cản Diệp Phàm, giọng nói tuy rằng khách khí nhưng ánh mắt lại tỏ ra khinh thường.
Tuy rằng hắn biết xế chiều này sẽ có thần ý đến trị bệnh cho Đại tiểu thư nhưng mà hắn không tin tên tiểu tử trước mắt là thần y.
Tuổi của Diệp Phàm lại quá trẻ.
Trong bệnh viện, người giống như Diệp Phàm chỉ sợ là cũng chưa thoát khỏi 3 chữ thực tập sinh. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xin chào, tôi là Diệp Phàm, nhận lời nhờ vả của người khác đến đây để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh tiểu thư.
Diệp Phàm cũng không để ý đến đối phương, thản nhiên mà trả lời.
- Cậu…Cậu đến chữa bệnh cho Đại tiểu thư sao?
Nghe được Diệp Phàm nói thế thì tên bảo tiêu liền khiếp sợ, sau đó hắn đột nhiên nhớ lại người đến chữa bệnh cho Đại tiêu thử là họ Diệp vì thế hắn liền sợ hãi cho nên ăn nói cũng lộn xộn:
- Thật…Thật xin lỗi Diệp thần y, là tôi có mắt không thấy Thái sơn, mong cậu bỏ qua cho.
Nói xong, tên bảo tiêu len lén nhìn Diệp Phàm, thấy Diệp Phàm không tức giận thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra rồi cung kính cúi đầu, nói:
- Diệp thần y, lão gia nhà tôi cùng tiểu thư đều ở bên trong chờ ngài, mời. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, đi theo tên bảo tiêu Tô gia vào biệt thự.
24.03.2014
Quyển 1: Nhập Thế Chương 9: Đồng ý chữa trị. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 9: Đồng ý chữa trị.
- May mắn là Diệp thần y đại lượng, không chấp nhặt với ta, nếu không chỉ sợ là chịu không nổi rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, bảo tiêu của Tô gia mang theo Diệp Phàm đi vào phòng khách.
- Thưa lão gia, Đại tiểu thư, Phi Vũ thiếu gia cùng Nhị tiểu thư, vị này là Diệp thần y.
Đi vào phòng khách, bảo tiêu của Tô gia liền cúi đầu nói.
Không trả lời.
Cả phòng khách lớn như vậy bỗng yên tĩnh như chết.
Điều này làm cho tên bảo tiêu kia hơi nghi hoặc, hắn ngẩng đầu lên thì thấy được người nào cũng nhìn về phía Diệp Phàm nhưng vẻ mặt lại khác nhau.
Trong đó, tuy rằng Tô mẫu sốt ruột nhưng mà thấy được thần y là một thiếu niên trẻ tuổi thì lập tức cả kinh, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi, càng nhiều là lo lắng.
Bà không tin người thiếu niên trước mắt có thể chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Dù sao thì toàn bộ các bác sỹ đã nói rằng bệnh của Tô Vũ Hinh đã không còn cách nào cứu chữa.
Tô Phi Vũ vốn cũng không tin Tô Vũ Hinh có thể tìm được người đến chữa bệnh, lúc này thấy thần y là một thanh niên bằng tuổi hắn thì bộ dạng có chút hả hê.
So với Tô mẫu và Tô Phi Vũ, 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Phúc bá đã từng gặp qua Diệp Phàm trên Linh sơn.
Lúc này thấy Diệp Phàm xuất hiện thì bọn họ còn khiếp sợ hơn 2 người Tô Phi Vũ và Tô mẫu.
- Sao…sao lại là hắn ?
Trong lúc nhất thời 3 người liền cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc như là gặp quỷ giữa ban ngày.
Một màn này khiến cho tên bảo tiêu kia bó tay, vô cùng nghi hoặc. So ra mà nói thì Diệp Phàm trừ liếc mắt nhìn Tô Phi Vũ một cái thì hắn cũng không có cảm thấy bất ngờ.
- Xin chào, Diệp thần y, hoan nghênh cậu vào Tô gia.
Sau đó, khi Diệp Phàm muốn mở miệng thì Tô Hồng Viễn đã lấy lại tinh thần, đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười đi tới trước Diệp Phàm.
Hả?
Nghe được lời nói khách khí của Tô Hồng Viễn, thấy được ánh mắt Tô Hồng Viễn không chút hoài nghi thì trong lòng Diệp Phàm cũng hơi kinh ngạc, bất quá hắn cũng mỉm cười chào lại:
- Xin chào, tôi nhận lời nhờ vả của người khác đến đây để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh tiểu thư.
Khi Tô Hồng Viễn cùng Diệp Phàm mở miệng, 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Phúc bá mới lấy lại tinh thần, trong đó Tô Vũ Hinh cùng Phúc bá nhìn nhau, dường như đang hỏi: Chẳng lẽ chúng ta thật sự đã hiểu lầm hắn?
Không riêng gì 2 người, mà ngay cả Tô Lưu Ly cũng nghi hoặc, tại sao thần y trong miệng của Sở Cơ lại là Diệp Phàm cơ chứ?
- Tô tiêu thư, tôi đã nhìn ra bệnh của cô, lúc này bệnh của cô đã tới giai đoạn nguy hiểm, nên cần phải tiến hành chữa trị.
Coi như lúc 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Phúc bá tỏ ra nghi nghờ thì Diệp Phàm nhìn về phía Tô Vũ Hinh, giọng nói không thể nghi ngờ.
Đã nhìn ra bệnh?
Nghe được 4 chữ này thì Tô Phi Vũ giống như là nghe được chuyện cười, khóe miệng nhếch lên, sau đó cố nén ý cười, đứng lên hỏi:
- Diệp thần y còn trẻ tuổi, y thuật lại cao thâm khó lường như thế, thật sự làm cho người ta bội phục, như lời cậu nói, bệnh tình của chị Vũ Hinh đã vô cùng nghiêm trọng, cần phải trị liệu, hết thảy đều nhờ Diệp thần y rồi!
Nói xong, mặc dù Tô Phi Vũ đã cố gắng né cười nhưng mà khóe miệng vẫn nở ra nụ cười hài hước.
Nếu không phải có Tô Hồng Viễn ở đây thì hắn sẽ cười lớn rồi.
Bởi vì hắn cảm thấy Diệp Phàm giống như một tên thần côn.
Mặc dù Tô Lưu Ly cũng hiếu kỳ tại sao Diệp Phàm lại là thần y trong miệng của Sở Cơ nhưng lúc này lời nói của Diệp Phàm đã làm nàng nhớ lại chuyện hôm đó.
Cho nên, đột nhiên thấy được Tô Phi Vũ dùng giọng nói châm chọc như vậy, Tô Lưu Ly lập tức tức giận đến cả người run lên, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
- Diệp thần y, một khi đã như vậy, vậy thì mời cậu lập tức chữa trị cho Vũ HInh.
Không đợi Tô Lưu Ly mở miệng, Tô Hồng Viễn lại nói, giọng nói vẫn tỏ ra khách khí:
- Mặt khác, nếu Diệp thần y có yêu cầu gì thì cứ mở miệng. Chúng tôi có thể cung cấp mọi phương tiện để chữa trị, còn về thù lao thì xin Diệp thần y yên tâm, chỉ cần cậu có thể trị hết cho Vũ HInh thì tất cả đều dễ nói chuyện !
Tô Hồng Viễn vô cùng tin tưởng mình làm cho Diệp Phàm cảm thấy nghi hoặc, hắn cũng không có nghĩ nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tôi cần một gian phòng yên tĩnh, tốt nhất là có giường để Tô tiểu thư nằm xuống.
Bởi vì tin tưởng vào Sở Cơ, bởi vì thấy được Diệp Phàm tỏ ra tự tin như vậy, thậm chí là có cả kiêu ngạo nên trong lòng Tô Vũ Hinh vẫn có chút hy vọng đối với Diệp Phàm. Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng mà.
Lại nghe Diệp Phàm nói như thế thì trong lòng nàng không khỏi nhớ lại 10 chữ“'Sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc'”, phần hy vọng trong lòng liền biến mất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Tô Lưu Ly tỏ ra tức giận, nàng đứng dậy, trừng mắt nhìn vào Diệp Phàm rồi mắng:
- Đồ lưu manh, đi ra ngoài !
- Oh, sao hôm nay Lưu Ly lại thông minh như thế?
Tô Phi Vũ vốn đang có chút hả hê xem cuộc vui, nghe được Tô Lưu Ly nói thế, nghĩ đến việc Tô Lưu Ly đã nhìn thấu Diệp Phàm nói dối thì cũng hơi kinh ngạc.
- Lưu Ly, cháu làm gì đó?
Cùng lúc đó, Tô Hồng Viễn cũng cả kinh, tức giận mà quát lớn.
- Ông nôi, hắn không phải là thần y gì cả, hắn là một tên lưu manh, hắn muốn để chị Vũ Hinh nằm xuống là muốn… Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tô Lưu Ly nóng lòng giải thích, kết quả không đợi nàng nói ra 2 chữ “ lên giường” thì Tô Hồng Viễn liền tức giận quát: Truyện "Cực Phẩm Cuồng Thiếu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cháu câm miệng cho ta.
- Ông nội…
- Cháu cút ra ngoài cho ta.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không dứt, Tô Hồng Viễn hoàn toàn nổi giận.
Hắn cũng không chuyện 3 người Tô Lưu Ly từng gặp Diệp Phàm, hắn chỉ biết Diệp Phàm đến đây chữa bệnh là do Sở Cơ, điều này nói lên quan hệ giữa Diệp Phàm và Sở Cơ cũng không có đơn giản.
Dựa vào tin tức mà hắn nhận được, những công tử ca ở kinh thành sở dĩ không dám khinh nhờ sv là bởi vì Sở Cơ có quan hệ mật thiết với Diệp Văn Hạo của Diệp gia.
Thậm chí có lời đồn, Sở Cơ là tình nhân của Diệp Văn Hạo.
Đây cũng là chuyện mà hắn không hoài nghi Diệp Phàm.
Ở trong mắt hắn xem ra, lấy thân phận Sở Cơ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện này.
Huống chi trong lòng hắn còn có tính toán, nếu Diệp Phàm là người mà Sở Cơ giới thiệu đến đây, điều này nói lên Diệp Phàm có quen biết Sở Cơ, nếu như Diệp Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Vũ Hinh, Tô gia liền mượn quan hệ giữa Diệp Phàm và Sở Cơ để nhờ vả, đối với Tô gia mà nói đây tuyệt đối là một chuyện tốt.
Cho nên khi thấy Tô Lưu Ly ăn nói lỗ mãng thì hắn có thể không tức giận sao?
- Lưu Ly, làm sao em có thể không lễ phép như vậy?
Mắt thấy Tô Hồng Viễn tức giận, một bên Tô Phi Vũ tận dụng mọi thứ để bỏ đá xuống giếng, nói:
- Chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy chị Vũ Hinh khỏe bệnh sao?
- Tô Phi Vũ, anh…
Nghe được Tô Phi Vũ nói thế thì Tô Lưu Ly thiếu chút nữa mà tức xỉu.
- Lưu Ly.
Tô Vũ Hinh thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản Tô Lưu Ly, đợi Tô Lưu Ly bình tĩnh lại thì ánh mắt nàng bắt đầu nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Nàng lại một lần nữa thất bại.
Nàng không thể thấy được vẻ lừa dối từ trên mặt Diệp Phàm, càng không cách nào thấy rõ Diệp Phàm là người như thế nào.
Nàng chỉ cảm thấy 2 mắt của Diệp Phàm có một đạo vô hình, cho dù là ai nhìn vào cũng không thể thăm dò được gì cả.
- Diệp thần y, tôi đồng ý chữa trị.
Trong lòng trải qua một phen giãy dụa thống khổ, cuối cùng Tô Vũ Hinh cắn chặt răng, quyết định.