Chương 10
Dịch giả: Khanh Khanh
Nguồn: NXB Thanh niên
Nội dung thu gọn
Đó là một ngôi nhà trống, trống vắng thật sự theo đúng nghĩa của từ này. Không có đồ gỗ, không có người, chỉ những bức tường lạnh lùng trần trụi và nền nhà lát gạch cũng lạnh lùng trần trụi.
Trong biết bao nhiêu lần đi vòng quanh trong nhà, thỉnh thoảng chúng tôi lại nhìn qua cửa sổ, xem tình hình phía ngoài kia. Mặc dù bị thương ở vai, Ernesto Dorani vẫn theo sát tôi từng bước khiến tôi phải thầm cảm phục. Nhưng cả anh cũng chẳng nhìn được nhiều hơn tôi. Chỉ một lần duy nhất chúng tôi phát hiện thấy một chuyển động, nhưng cũng chẳng rõ ràng. Không thấy một dấu vết nào của những kẻ đang canh giữ.
Hai chúng tôi lại gặp nhau trong đại sảnh. Không khí dưới này mát mẻ hơn. Ernesto Dorani đưa tay quệt mồ hôi trán. Anh thở thật mạnh, mặt đã nhợt nhạt hơn trước. Chắc chắn thời gian càng kéo dài thì sức khỏe của anh càng tồi tệ đi với vết thương trên vai.
- Tôi làm gì được cho anh không? - Tôi hỏi.
Ernesto gật đầu.
- Thật ra thì có. Anh chỉ cần lo cho tôi một chai nước thôi.
- Chỉ có thế thôi hả?
- Thêm chút đá để làm lạnh vết thương.
- Nếu chỉ có vậy thôi thì để tôi tìm cách phù phép xem sao nhé...
- Thôi đi, John. Tôi hết muốn đùa rồi. - Anh lắc đầu - Tôi đã nhìn thấy những bồn tắm, nhưng chúng chẳng có giọt nước nào. Khi tôi vặn vòi, chỉ có không khí thở ra ngoài. Chúng đã chặn tất cả mọi đường, mọi thứ. Ở đây chẳng có ai cần một vật gì.
Quả là anh có lý. ở đây chẳng có ai cần gì cả. Nhưng chúng tôi biết làm sao? Không còn cách nào khác là chờ cho tới khi trời tối. Lúc đó mới có thể tính đến chuyện tìm đường thoát đi, ngay cả với khả năng gặp bọn quỷ hút máu.
Thỉnh thoảng tôi lại quan sát con đường đi của mặt trời về hướng Tây. Nó tiếp tục đi nữa, đi nữa, nhưng mỗi lúc tôi một có cảm giác nó đi chậm rãi hơn. Cũng có thể đó là ảo giác, tôi không biết. Tôi thậm chí không biết gì nữa cả. Cái bẫy đã sập xuống rồi, và chỉ cần mở cửa ra là chắc chắn đạn sẽ nổ.
Vị cha đạo đã ngồi xuống dưới nền đất, tựa lưng vào tường.
- Ta có nên thử một lần nữa không? - Anh hỏi.
- Thoát ra hả?
- Chứ còn gì nữa?
Tôi cương quyết phản đối.
- Như thế quá nguy hiểm. Đằng kia có đến mấy tên ngồi chờ cơ hội bắn rụng bọn mình dễ như bắn thỏ. Không đâu, không được!
Ernesto Dorani nghĩ một đoạn.
- Vậy là chờ tiếp, cho tới khi chúng cân nhắc lại.
- Tôi tin là như vậy.
Anh gật đầu.
- Tôi chỉ tự hỏi mình, bọn nào sẽ tới đầu tiên. Bọn sát nhân kia hay là mấy con quỷ hút máu?
- Ta phải tính toán với cả hai.
Trong một thoáng, anh đau đớn nhắm mắt lại, rồi nói:
- Đã bao giờ trong đời anh nghĩ đến chuyện tự tử chưa, John? Nói thật đi.
- Chưa!
- Tôi cũng chưa cho tới hôm nay. Giờ tôi đang nghĩ, tôi sẽ phải làm gì nếu đột ngột có một con quỷ hút máu đứng trước mặt mà tôi không còn cơ hội kháng cự. Ở tình huống đó, thà chết đi còn hơn, mặc dù cả tín ngưỡng và niềm tin của tôi đều chống lại hành động tự sát. Nhưng có Kinh Thánh nào trong nhà thờ tính toán đến những tình thế phức tạp như hiện nay đâu. Anh thấy thế nào, John?
- Tôi chưa nghĩ về chuyện đó.
- Nhưng mà tôi nghĩ. - Anh tuyên bố bằng giọng nói khẽ khàng, hai mắt nhắm lại - Tôi thật sự đang tính đến khả năng đó, và tôi cân nhắc, liệu có nên hành động như vậy không, nếu tình huống thật sự đến nỗi đó. - Rồi anh giơ tay phẩy đi. - Mặc dù vậy, đúng là chuyện vớ vẩn. Ta cần phải tập trung vào một số sự việc quan trọng hơn.
- Việc quan trọng là việc gì?
- Anh biết mà.
- Dĩ nhiên rồi, chỉ có điều tôi nhớ rằng anh vừa bổ sung một sự việc.
- Đúng, khuôn mặt!
Vậy là chúng tôi quay trở lại với chủ đề chính. Khuôn mặt ám ảnh hai chúng tôi mãi không thôi. Tôi đã nghĩ đến nó rất nhiều lần, nhưng không nói ra thành lời. Tôi không nhìn thấy nó, tôi không cảm nhận thấy nó, vậy mà chắc chắn nó phải là một yếu tố rất quan trọng. Rõ ràng nó đã đeo đuổi cả dòng suy nghĩ của vị cha trẻ tuổi.
- Tôi không thể quên nó được. Tôi có cảm giác mình đã bỏ qua một chi tiết nào đó. - Ernesto thú nhận. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Và bây giờ thì anh muốn xem lại, đúng không nào?
- Chính thế.
- Tốt thôi, ở đâu?
- Trong chính cái căn phòng mà anh đã xem rồi. - Anh đưa tay ra, tôi cầm lấy và kéo anh đứng dậy - Có lẽ với tôi nó sẽ cư xử khác đối với anh.
- Tại sao khuôn mặt phải làm điều đó?
- Tôi không biết. Nhưng chúng ta có thể thử.
- Tùy anh.
Ernesto Dorani gật đầu. Một nụ cười lướt thoáng qua môi.
- Anh không muốn đi cùng sao?
- Không, tôi ở lại đây.
- Tốt, vậy để tôi đi một mình. - Anh ném một cái nhìn thật nhanh về phía cánh cửa nọ rồi bất chợt rùng mình - Ở đó đó, John, vấn đề chính nằm đằng sau cánh cửa kia.
- Sao anh lại chắc chắn như vậy?
- Chỉ là cảm giác thôi, John.
Một khi Ernesto đã nói như vậy, tôi quả thật không còn lý do nào để phản đối.
* * * * *
Vị cha đạo trẻ tuổi nhất thiết phải làm một việc gì đó. Động tác chờ đợi kéo dài sẽ khiến anh nổi điên. Thỉnh thoảng anh lại cảm thấy rõ nỗi tức giận đang bốc cao trong tâm khảm mình. Anh bực bội vì tình huống hiện thời, bực bội vì vết thương, nhưng đó vẫn còn là những sự kiện nằm trong ranh giới của sức chịu đựng. Yếu tố trầm trọng hơn cả chính là ý thức đang nằm trong vòng bao vây của một thế lực độc ác, khủng khiếp và kinh hoàng, vậy mà anh lại chưa thể hiểu và chưa thể sờ tới nó.
Anh mở cánh cửa dẫn vào căn phòng không cửa sổ và dừng lại bên ngưỡng cửa vài giây đồng hồ. Anh không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn suy nghĩ, đúng hơn là suy nghĩ về người cộng sự mới, John Singlair.
Chàng thanh tra không hề khiến anh thất vọng, nhưng lại có những phản ứng thật sự Ernesto chưa hiểu được. Anh ngạc nhiên khi thấy John để anh đi một mình mà không tự bước chân vào đây, khám nghiệm căn phòng lần thứ hai. Chẳng lẽ anh ấy sợ? Không đâu, Ernesto không muốn gọi cảm giác đó bằng danh từ sợ hãi. Nó là một cái gì đó khác lắm, không buông tha cho anh. Một sự căng thẳng nhất định nào đó. Ernesto Dorani không thể không nghĩ về nó, mặc dù đôi chân anh đã đi bước đầu tiên vào bóng tối.
Một bóng tối lạnh lùng và nhớp nhúa!
Hay anh chỉ tưởng tứợng ra như vậy?
Ernesto không biết câu trả lời chính xác. Nhưng rõ ràng anh có cảm giác nó đang dán dính vào cơ thể mình. Nó phủ xuống như một lớp sương mù đen kịt. Nhịp tim anh đập dội lên. Anh cảm giác đang có kẻ đứng náu mình trong bóng tối kia. Nhưng cảm giác này cũng đã đến với anh ngay từ lần đầu rồi mà.
Có một kẻ nào đó.
Ernesto không đứng lại.
Mọi chuyển động của anh bây giờ được tính toán rất kỹ. Anh giơ chân phải về phía trước, rồi tiếp tục bước chân trái lên, giơ chân thật cao, như thể đang có những chướng ngại vật nằm dưới đất mà anh cần phải trèo qua. Thế rồi, khi nghĩ là mình đã đến giữa phòng, anh dừng lại trong bóng tối.
Rõ ràng anh không ở đây một mình!
Ernesto Dorani xoay đầu nhìn. Cánh cửa đã khép trở lại, nhưng chưa sập vào ổ khóa, vẫn còn một khoảng mở rất mỏng, tạo thành một vệt sáng mỏng manh.
Một tia hy vọng nho nhỏ cho anh.
Kể cả cảm giác đau bên vai đã chìm xuống trong trạng thái căng thẳng. Nó giữ chặt lấy anh như một sợi xích sắt vô hình. Anh không đi tiếp nữa. Anh đứng lại ở giữa phòng và quay đầu về nhiều hướng khác nhau. Nó phải ở đâu đó, nó đang rình mò anh, những thế lực kia.
Suýt nữa anh đã bị bủa vây bởi chính những suy nghĩ của mình. Ít nhất thì vị cha đạo trẻ tuổi cũng kinh hoàng khi nhận ra những chuyện bất thường bây giờ sao đối với anh lại có vẻ bình thường đến như vậy.
Căn phòng này quả thật rất quan trọng.
Anh đã muốn cất tiếng gọi người bạn cùng đi, nhưng những âm thanh chưa kịp thoát ra đã chìm xuống trong cổ họng.
Có cái gì đó.
Trước mặt anh, trong tường.
Ở phía đó có cái gì đang chuyển động, nó sáng hơn bức tường. Nó đang dần nổi lên.
Đôi mắt anh nhìn trân trối vào chỉ một điểm đó. Khu vực dạ dày nổi lên một cảm giác mà Ernesto không thể giải thích. Nó là nỗi sợ hãi đè nặng, một điều khủng khiếp đang đến với anh, mà anh thì lại không có cách gì chống đỡ.
Ánh mắt anh tập trung vào chỉ một điểm trên tường đó. Chỉ đó mới có thể là nơi xuất phát hiểm họa.
Chờ đợi...
Quan sát sự thay đổi.
Một kẻ vô hình đang sử dụng một cây bút vô hình vẽ lên trên, mặt tường. Vị cha đạo nhận ra rằng ở đây anh chỉ đóng một vai trò phụ. Quyền đạo diễn đã lọt vào tay kẻ khác.
Và nó xuất hiện.
Một bức ảnh nổi lên trên tường. Đầu tiên chỉ là những đường viền, rất mờ, nhưng mỗi lúc một rõ hơn, càng ngày càng nổi lên cao hơn. Một việc không thể tin nổi đang diễn ra trước mắt anh. Ernesto chẳng phải chỉ nhìn thấy những đường viền, anh còn có khả năng nhận dạng chúng, Ở đó đang nổi lên một khuôn mặt.
Hai con mắt với tia nhìn độc ác.
Một màu xanh ngắt, hầu như tỏa sáng.
Khuôn mặt đang cười hướng về phía anh.
Khuôn mặt thật lớn, lớn hơn khuôn mặt một con người bình thường và nó hằn rõ một nét cười thâm độc.
Cái mõm với hai hàm răng. Cái mõm gây cảm giác đầy răng. Ở cái nhìn đầu tiên Ernesto không nhận rõ chi tiết. Thế nhưng khi nhìn kỹ, anh thấy cả hai chiếc răng nanh của ma cà rồng đang từ hàm trên mọc thẳng xuống bên dưới, và hai chiếc khác từ dưới chĩa thẳng lên trên.
Ra đây là khuôn mặt.
Vậy là anh đã được chứng kiến bí mật của căn phòng. Anh biết sự độc ác trong nhà này có hình dáng ra sao.
Nó là khuôn mặt ma cà rồng!
Vị cha đạo trẻ tuổi thấy rõ nét căng thẳng, kể cả nỗi sợ hãi dính nhớp trong nội tâm. Nhưng bên cạnh đó anh cũng cảm nhận một niềm vui nho nhỏ rằng chính anh là người đã giải được câu đố bí hiểm.
Thành công rồi!
Anh đã giải được câu đố!
Trong giây phút này, Ernesto quên cả vết thương trên vai. Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quay trở lại và báo cho John Singlair biết tin. Đối với anh, địa ngục vừa mới mở ra những cánh cửa của nó và chỉ ra bộ mặt của nỗi kinh hoàng. Anh thấy như anh đang bị khiêu khích bước vào cuộc chiến này, bước vào và chặn đứng bàn tay cái Ác .
Khuôn mặt vẫn hiện lên trên tường. Nó óng ánh một màu vàng nhạt, hơi pha một chút nâu. Bản thân khuôn mặt cũng như trong khoảng không gian bao quanh nó hiện lên vô vàn những vết nứt nhỏ, gây ấn tượng sẽ xé tan khuôn mặt ra bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ là ấn tượng thôi.
Khuôn mặt vẫn còn đó, và nó vẫn cười!
Sự lạnh lùng mà nó tỏa ra đánh trúng vị cha đạo trẻ tuổi ở nơi sâu thẳm nhất. Thêm vào đó là một yếu tố khác. Trộn lẫn trong vẻ lạnh lùng của ánh mắt bây giờ là một lực hấp dẫn mà Ernesto Dorani không thể trốn tránh, không thể cưỡng lại.
Anh phải đứng lại đó. Anh muốn đứng lại đó.
Nhưng anh không đứng lại vì mong ước của bản thân mình, mà bởi khuôn mặt bây giờ đang gửi đến anh một thông điệp, một thông điệp dành riêng cho anh.
Lại đây hào! Lại đây! Đôi con mắt rủ rê.
Vị cha đạo bối rối. Anh không làm chủ được tình huống nữa. Có kẻ nào đó vừa mới thiết lập quan hệ với anh, chỉ có điều anh không đủ sức tìm hiểu tại sao điều đó lại có thể xảy ra. Khuôn miệng không chuyển động, anh không nghe thấy giọng người, vậy mà rõ ràng có tiếng người vừa nói.
Khuôn mặt ư?
Nó ở trên tường, nó bất thường, nó không thể nói được, vậy mà anh vừa nghe thấy những lời rủ rê.
Và anh đi tới.
Một sự điên rồ tuyệt đối. Ernesto Dorani lúc này đã quên đi tất cả. Chẳng còn gì có thể giữ anh ở lại. Anh phải đi tiếp, khuôn mặt đối với anh bây giờ đã trở thành yếu tố quan trọng nhất đời.
Mọi thứ khác không còn tồn tại nữa. Khuôn mặt, cái miệng, đôi con mắt xanh biếc với ánh mắt tỏa ra sự hấp dẫn của cái Ác. Chúng đang thuyết phục anh, thúc đẩy anh chỉ đi một con đường.
Ernesto Dorani gật đầu.
Tôi đến đây. Tôi đến đây...
Những suy nghĩ đó đập thật mạnh vào tâm trí anh. Ý muốn xuất hiện. Anh muốn có một mối quan hệ trực tiếp, anh không còn muốn là Ernesto Dorani của trước đây. Mọi thứ bây giờ đã bay đi. Chỉ còn lại khuôn mặt. Nó hút lấy anh trong một mãnh lực bất khả kháng. Sự hấp dẫn tuyệt đối trùm xuống anh như một cơn sóng khổng lồ. Cả khi muốn xoay nhìn đi chỗ khác, anh cũng không làm nổi, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt mà thôi.
Đôi con mắt kéo anh đi tiếp.
Nó xanh ngắt, xanh đến tàn nhẫn, chất đầý những thứ mà ạnh hoàn toàn không dám nghĩ tới. Cuộc đời kia đã nằm lại đằng sau lưng anh, Ernesto Dorani bây giờ phải đi tới gương mặt trên tường kia, cái gương mặt đã đánh mất đi vẻ đờ đẫn của nó và đang chuyển động.
Khuôn miệng từ từ nhăn ra trong một nụ cười, hai con mắt nhìn lạnh, vầng trán bây giờ chìm xuống trong một mạng lưới những nét nhăn, cũng có thể đó là những vết nứt, nhưng Ernesto Dorani không nhìn thấy sợi tóc nào. Anh hoàn toàn không nhìn được khoảng tường phía bên ngoài đầu, bởi khuôn mặt thật sự không có giới hạn. Nó chìm lẫn vào trong bức tường, nó đã được gắn hoàn toàn vào bức tường này và anh chỉ nhìn thấy nó mà thôi.
Anh đi tới.
Mục tiêu của Ernesto Dorani bây giờ là bức tường. Khuôn mặt đã từ lâu thôi miên anh, đẩy anh vào vòng kiềm tỏa. Những gì lẽ ra phải khiến anh sợ thì bây giờ chỉ khiến anh cảm nhận một nỗi tò mò khủng khiếp, kèm theo nó là cơn thèm khát điên khùng được trao thân cho khuôn mặt kia.
Anh tới nơi. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước khi bước sát bức tường, anh dang hai cánh tay về phía trước, xòe các ngón tay ra. Những ngón tay chạm vào khuôn mặt. Anh không cảm nhận thấy một vật thể cứng, anh không thấy sức phản kháng của một bức tường chết. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khuôn mặt đang sống!
Nó chuyển động, nó hấp dẫn anh. Nếu nó có tay, chắc chắn Ernesto Dorani bây giờ có thể sờ vào tay nó. Khuôn mặt lạ lùng kia đang ở ngang tầm khuôn mặt anh. Anh thậm chí bây giờ có thể hôn lên làn môi của nó và khi đứng cách hình ảnh rùng rợn kia chỉ một nửa bước chân thôi, anh cảm nhận rất rõ lực hút. Một lực hút bất khả kháng.
Lực hút kéo anh về phía trước, nghiêng thân hình về hướng khuôn mặt. Anh không có chỗ bám víu, khuôn mặt mạnh mẽ hơn, và vị cha đạo trẻ tuổi nhìn thấy cái mõm mở to ra hơn nữa. Đồng thời, anh nhận ra cây thánh giá bằng gỗ của anh đang nóng lên như lửa. Nó đang định đốt vào da anh, nó muốn hủy diệt anh, nó muốn tóm lấy anh, một mình anh...
Những suy nghĩ của anh sụp xuống.
Thân hình anh dán chặt vào tường, dán chặt vào thứ chất liệu tưởng chừng là chất liệu chết nhưng thật ra đang sống, đang thèm muốn anh. Khuôn mặt hơi nghiêng đi, cái mõm mở to hơn nữa, và những cái răng nguy hiểm đang đến gần một vị trí nhất định trên da cổ, đóng vai trò quyết định cho tính mạng của Ernesto Dorani.
Một cú cắn của ma cà rồng!
Nó là một con ma cà rồng!
Nó sẽ cắn, mà anh thậm chí chẳng cảm thấy đau đớn. Ernesto Dorani bây giờ đã trôi sát tới ranh giới dẫn sang một thế giới khác và sẽ chìm xuống trong chiều không gian bên kia.
Anh cảm nhận thấy một mùi vị lạ. Một cái mùi của những nghĩa trang cũ kĩ, của những ngôi mộ cũ kĩ và của những lỗ huyệt rống rỗng. Một cái mùi tởm lợm. Nhưng nó không khiến anh khó chịu nữa. Một ấn tượng hầu như hạnh phúc hiện lên trong con mắt của vị cha đạo trẻ tuổi. Một dấu hiệu cho thấy con ma hút máu nắm chắc anh trong quyền lực vô hình của nó đến mức độ nào.
Máu, kẻ kia muốn hút máu.
- Vâng! - Vị cha đạo hổn hển - Vâng, hút máu tôi đi... hút tới giọt cuối cùng. Hút cho tôi trống rỗng. Tôi đang chờ đây...
Anh khuỵu gối xuống sâu hơn nữa và tình nguyện xoay đầu, mang lại cho khuôn mặt được xây vào tường kia cơ hội tốt nhất.
Emesto Dorani bực mình thét lên khi một tia chớp lóe tới, đập thẳng vào mắt anh...
16.06.2015
Chương 11
Dịch giả: Khanh Khanh
Nguồn: NXB Thanh niên
Nội dung thu gọn
Nó không phải là một tia chớp của đời thực, mà là vệt sáng của ngọn đèn pin chỉ nhỏ bằng cây bút chì trong tay tôi. Tôi đã bám theo vị cha đạo trẻ tuổi, đã rút đèn ra và đã thọc ngọn giáo ánh sáng vào màn tối đúng trong thời điểm cuối cùng. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi nhìn thấy tất cả.
Và tôi không chần chừ lấy một nửa giây. Nó là tích tắc quyết định nơi tôi có thể bao quát toàn bộ tình hình nhanh như chớp. Một con ma cà rồng như được xây vào trong tường, nhưng vẫn có khả năng xoay đầu và cẳm răng của nó vào cần cổ kia.
Một hiện tượng bí hiểm, đồng thời cũng là lời giải đáp cho câu đố của ngôi nhà. Tôi không suy nghĩ nữa. Lao vài bước chân, tôi tới mục tiêu. Trước khi những chiếc răng ma cà rồng cắm được vào cổ họng vị cha đạo, tôi đã kịp tóm lấy Ernesto Dorani và giật mạnh anh về phía sau. Anh lảo đảo ra khỏi bức tường, lảo đảo rời xa tôi. Thế rồi anh bị mất thăng bằng, ngã xuống đất, nằm lại dưới đó và không nhổm lên nữa.
Tôi không quan tâm tới anh, mà tập trung toàn lực cho vật thể đáng nguyền rủa nọ. Nó đã thay đổi nét mặt, bây giờ xoay lại, nhìn thẳng vào tôi.
Hai con mắt xanh biếc, toát lên vẻ tàn nhẫn khiến cho ta kinh hoàng. Một vệt mặt ma như vừa được địa ngục tung ra. Một cái mõm đang gửi về phía tôi toàn bộ sự căm hờn. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lạnh lùng và tàn nhẫn...
Tôi không để cho nó đe dọa mình, bởi tôi có thể tin tưởng hoàn toàn vào cây thánh giá thần, món vũ khí tối hậu mà tôi thậm chí vẫn chưa để lộ ra trong khi chân đã bước thẳng về hướng khuôn mặt đang sống mà vẫn chết trên tường. Chắc nó nhận ra rằng tôi không phải thứ nạn nhân yếu ớt, nó đang tìm đường rút lui.
Trong lần đầu khám xét căn phòng, tôi đã hoàn toàn không nhìn thấy nó. Nhưng bây giờ đã rõ: Khuôn mặt rõ ràng phải cảm nhận được ánh sáng tỏa ra từ cây thánh giá thần. Tôi không nhìn thấy một lời giải thích khác.
Thế rồi, tôi giơ cây thánh giá thần ra, giơ thẳng về phía trước!
Con ma cà rồng trong tường giật nảy lên. Đúng thế, người ta hoàn toàn có thể so sánh nó với một con ma cà rồng, chỉ khác là nó cũng đồng thời là một phần của bức tường. Cây thánh giá của tôi thôi miên nó!
Trong một thoáng, cả cơ thể tôi chìm ngập trong một cảm giác tốt đẹp, tuyệt vời. Tôi giơ cây thánh giá về phía khuôn mặt và con ma không né tránh được hình ảnh cùng sức mạnh của pháp thuật tỏa ra từ biểu tượng của Pháp thuật Trắng. Đôi mắt lạnh lùng kia cứ phải nhìn trân trối vào cây thánh giá. Cái mõm với làn môi rộng bè chuyển động, nhưng không có lấy một âm thanh thoát nổi ra ngoài. Không có nổi một tín hiệu vang đến được đầu tôi, mặc dù phía bên kia chắc chắn đang cố gắng. Khuôn mặt bị nguyền rủa trong bức tường đang tỏa ra một thứ gì đó, có thể được coi là một thông điệp. Tôi đã sẵn sàng để nhận tin, nhưng nó không đến được bên tôi. Một bức tường mạnh mẽ chắn ngang chừng. Đó là cây thánh giá thần, là bầu không khí mạnh mẽ mà nó tỏa ra, dồn thẳng nỗi sợ hãi vào con ma.
Thế rồi có ai đó lên tiếng. Chỉ có điều không phải con ma hút máu, mà là Ernesto Dorani.
- Nó sẽ tóm lấy anh mất, John. Nó rất mạnh. Nó đã muốn hút tôi. Tôi không có sức chống đỡ...
- Không, nó không tóm được tôi. Tôi sẽ tóm lấy nó.
- Anh làm bằng cách nào vậy?
- Rồi anh sẽ thấy.
- Nhưng anh không biết nó là ai.
- Tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Một con ma cà rồng tốt là một con ma cà rồng đã bị hủy diệt. Có những chuyện mà ta không thể quan tâm ngay được. Tôi không biết con quỷ hút máu này đã ở trong tường bao lâu, nhưng dù sao cũng đã đến lúc chấm dứt sự tồn tại nửa sống nửa chết của nó. Bởi giờ thì ta đã biết kẻ nào uống máu của những con người bị đẩy vào ngôi nhà này và biến họ thành ma cà rồng.
Ernesto im lặng. Tôi không nhìn về phía anh. Tôi chỉ quan tâm duy nhất tới khuôn mặt xây trên tường kia, một khuôn mặt đang tỏa về phía tôi biết bao tia sáng độc ác, thâm hiểm.
Nhưng tình huống không dừng lại ở đó.
Khuôn mặt thay đổi. Bởi nó cũng mang tính người trong một chừng mực nhất định, nên sự thay đổi này cũng diễn ra theo kiểu cách thay đổi ở con người trong chừng mực nhất định.
Đầu tiên, đôi con mắt mất đi ánh nhìn khát máu. Màu xanh vẫn ở lại, nhưng tôi nhìn rõ ràng là trong đó đã trộn lẫn cảm giác e ngại.
Đầu tiên là sự e ngại, rồi đến sợ hãi!
Một nỗi sợi hãi chết chóc, một nỗi sợ hãi luôn mang lại niềm vui cho tôi nếu nó xuất phát từ những con ma hút máu. Cả tôi cũng là một con người, và tôi hiện đang thụ hưởng cảm giác quyền lực mà tôi có trước cái Ác.
Đúng, tôi đang là đấng quyền năng.
Cây thánh giá thần giúp tôi.
Theo những bước chân của tôi, nó mỗi lúc một lại gần bức tường hơn, và qua đó cũng lại gần hơn khuôn mặt ma cà rồng tởm lợm. Cơ hội để thoát khỏi tay tôi lúc này của khuôn mặt kia hầu như đã xuống tới điểm không.
- Mi là ai? - Tôi cất tiếng, lòng hy vọng sẽ nhận được câu đáp lại.
Không có câu trả lời. Chỉ có đôi môi chuyển động mềm oặt như được làm bằng cao su.
Nụ cười đọng lại trên môi tôi.
Thế rồi, tôi đâm cây thánh giá về phía trước. Tôi đã tính đến khả năng có thể có hoặc không có lực cản, tôi đã tính đến khả năng gặp phải một khối mềm giữa bức tường, nhưng hoàn toàn không. Chỉ một quầng sáng chói chang bật lên khiến tôi lóa mắt, tai tôi đồng thời nghe thấy một tiếng la hét rùng rợn, không còn là tiếng la hét của một con người. Tiếng la không vang vọng qua căn phòng, nó cắm vào một nơi khác. Nó thọc thẳng vào những chiều không gian mà tôi không kiểm soát được. Nó chìm lịm vào nơi vô cùng tận.
Bằng một phương thức nào đó, tôi thậm chí còn theo dõi được cả tiếng thét này bằng thị giác. Nghe có vẻ điên khùng đấy, nhưng sự thật thì không, bởi tôi quả thật thoáng nhìn được vào phía bên trong bức tường.
Khuôn mặt đáng nguyền rủa xoay vào bên trong đó như xoay vào một đường hầm tối. Nó bây giờ chỉ còn là những vệt sáng tơi tả mỗi lúc mỗi mờ hơn. Khuôn mặt này cũng cư xử như mọi con ma cà rồng khác khi cảm nhận sức mạnh của cây thánh giá bạc.
Nó chuyển sang một màu khác, tối đi rồi đột ngột tan ra.
Chỉ còn vô vàn những vệt tơi tả thẫm màu bay đi. Cây thánh giá đã giúp tôi hủy diệt được con ma cà rồng không tên, và tôi cảm nhận sự hài lòng đang dâng lên trong tâm khảm khi soi đèn pin lên khoảng tường bây giờ chỉ còn bình thường và trống rỗng. Sau đó, tôi mới từ từ quay trở lại với Ernesto Dorani.
Vị cha đạo đã chứng kiến tất cả. Trong ánh sáng đèn pin, mặt anh bây giờ còn nhợt nhạt và bụng bịu hơn ban nãy. Anh lắc đầu, không nói. Đôi mắt anh có một tia nhìn đờ đẫn, và chỉ tới khi thấy nụ cười trên môi tôi, anh mới tỏ ra khỏe khoắn hơn đôi chút.
- Xong rồi hả?
- Vâng.
Ernesto Dorani ấn những đầu ngón tay lên trên trán.
- Lạy chúa tôi. - Anh thì thào - Ai mà tính đến chuyện rằng ngôi nhà này lại có một bí mật khủng khiếp đến như vậy? Tôi đã không nghĩ đến, khốn kiếp thật, tôi chắc chắn là không.
- Chuyện đó qua rồi.
- Tốt lắm, John, tốt lắm. - Anh gật đầu - Nhưng chúng ta vẫn chưa thoát hiểm, đúng không?
- Chắc là chưa.
- Bọn giết người vẫn còn chờ ngoài kia.
Tôi giúp anh đứng dậy. Ít nhất thì chúng tôi cũng có thể mừng là ngôi nhà bây giờ đã trở lại bình thường. Nếu tôi không lầm thì chắc chắn nó sẽ không sản xuất ra những con ma cà rồng mới.
Ernesto Dorani cân nhắc một hồi.
- Đúng, anh có lý. Những con... những con quỷ hút máu ngoài kia chắc chắn phải là nạn nhân của khuôn mặt nọ. - Anh nắm chặt nắm đấm - Nhưng chúng vẫn còn.
- Đúng.
- Cả ba tên mafia cũng thế.
- Cái đó thì anh cứ tin chắc đi. Chúng sẽ rất cáu kỉnh nếu biết không thể sản xuất thêm được những xác chết biết đi và biết hút máu. Chúng không còn dễ dàng thủ tiêu đồng loại như trước nữa.
- Tôi tự hỏi, liệu chúng đã biết chuyện chưa. - Vị cha đạo suy nghĩ.
- Làm sao chúng biết nổi? Căn phòng này không có cửa sổ, mà bọn giết người ngoài kia lại không có mắt hồng ngoại. Không đâu, không, chúng sẽ chẳng biết gì cả, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.
- Để rồi xem sao. Nhưng chúng ta cứ làm theo kế hoạch, John, ta phải chờ cho đến khi trời tối.
- Đúng thế. Phải chờ tới đêm. Tôi không tin là bọn chúng lại có đủ đèn pha cực mạnh để chiếu sáng ngôi nhà từ bốn phía.
- Anh cũng khéo khiến cho người khác hy vọng lắm.
- Nghề của tôi mà.
- Ừ đúng, tôi muốn cảm ơn anh, John. Anh đã cứu mạng tôi. Tự thân tôi chắc chắn không thoát nổi. Anh không thể tưởng tượng được khuôn mặt kia đã chỉ huy như thế nào và quyền lực của nó mạnh mẽ ra sao. Thật là điên rồ, ngoài sức tưởng tượng. Chẳng phải chỉ không thể xảy ra, mà cũng không thể hiểu nổi. Cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được.
Suýt chút nữa tôi đã đưa tay lên vai an ủi anh. May mà trong tích tắc cuối cùng, tôi sực nhớ đến vết thương của Ernesto và thõng tay xuống. Thay vào đó, tôi nói: Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thôi, hãy quên cái nơi u ám này đi. Không còn con ma cà rồng sống trong tường nữa. Lời nguyền đã bị bẻ gẫy rồi.
- Nhưng thật ra ta vẫn không biết nó là ai.
- Anh khó chịu hay sao?
- Chắc chắn rồi, một chút thôi.
- Còn tôi thì không. - Tôi nói và nói rất thật - Ngày trước thì có thể tôi còn băn khoăn, nhưng hôm nay tôi nghĩ khác. Tôi không quan tâm tới chuyện đó. Điều quan trọng hơn cả là thế giới này đã bớt đi một con ma cà rồng.
Lời lẽ của tôi không thuyết phục nổi người bạn đường. Anh đối đáp:
- Nếu còn có chữ sau này, chắc chắn tôi sẽ tìm mọi cách để tìm hiểu về khuôn mặt đó. Tôi tin chắc thế nào cũng có một số người sống trong vùng này biết chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà này. Đúng, tôi tin chắc như vậy.
- Tùy anh.
Nói xong, tôi đã đi đến bên cánh cửa và mở nó raf Chân tôi bước một bước ra ngoài gian đại sảnh lúc này đang dần chìm vào ánh hoàng hôn nhập nhoạng. Bước thứ hai không có cơ hội được thực hiện, bởi có ba dáng người đang chờ sẵn. Cả Ernesto Dorani lẫn tôi đều thấy mình đang nhìn vào ba nòng súng. Hai súng lục và một khẩu MPi...
16.06.2015
Chương 12
Dịch giả: Khanh Khanh
Nguồn: NXB Thanh niên
Nội dung thu gọn
Khốn nạn, lẽ ra tôi phải tính đến khả năng này!
Tôi giận mình tới muốn phát điên, chỉ muốn giơ tay tự tát lên mặt.
Người ta thường khuyên nhau chờ cho đến kết thúc bất ngờ. Trong trường hợp này, hai chúng tôi đang bị ép phải chứng kiến nó. Tình thế này cho thấy lũ người kia hoàn toàn sẽ không để chúng tôi chạy thoát. Ngược lại, chắc chúng tôi sẽ phải ra khỏi nhà này với tư thế chân đi trước đầu đi sau.
Gã cầm khẩu MPi nhìn hơi khác hai gã còn lại, chẳng phải vì món vũ khí, mà vì kiểu đầu. Gã để tóc dài, buộc túm lại sau gáy thành một cái đuôi lúc lắc.
Hai tên còn lại trông giống nhau như hai anh em. Cả hai đều tóc đen, cắt tương đối ngắn. Cả hai khuôn mặt đều mang một màu nhợt nhạt, và cả hai làn môi đều nhăn nhúm lại trong một nụ cười hiểm độc.
Một tên trong bọn chúng bước lên. Nòng súng lục của hắn chĩa tới. Đầu nòng súng trông như một cái lỗ màu đen, cái lỗ đang nhắm thẳng vầng trán tôi.
- Mày là ai?
- Người Anh.
- Ra vậy... mày có tên chứ hả? - Hắn hỏi.
- John Singlair.
Gã thanh niên gật đầu, cứ như thể hắn biết cái tên này từ trước.
- Làm sao mà mày lại sang đất nước của chúng tao hả? Có phải thằng thầy tu kia đã gọi mày sang đây không, thằng người Anh?
Tôi muốn đưa Ernesto Dorani ra khỏi cuộc chơi và lắc đầu.
- Không, anh ấy chẳng dính dáng gì đến chuyện này. Tôi tình cờ đi qua đây, bởi chúng tôi biết nhau từ trước. - Tôi hy vọng Ernesto sẽ bắt quả bóng mà tôi đang đẩy sang anh, và quả thật vị cha đạo hiểu ra thật nhanh.
- Đúng, chúng tôi đã gặp nhau ở London. John hẹn sẽ tới thăm tôi khi rảnh...
- Ra thê đấy. - Gã vừa nói nhăn răng ra cười và xoay đầu lại phía sau - Mày có tin không, Evani? Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không!
- Tao cũng không tin!
- Thế mày nghĩ thế nào?
- Thế này. - Maldini cân nhắc nhanh - Thằng người Anh này là một tên cớm.
- Tại sao?
- Trông nó giống cớm. Mà từ nước Anh bay xuống chỗ mình toàn tin xấu. Trong hàng ngũ bọn mình có một đứa làm phản, cả ba đứa mình đều biết như vậy. Có những đứa đang ngạc nhiên không biết kẻ thù của bọn mình biến đi đâu. Có lẽ chuyện này đã khiến chúng nó chú ý, tao nghĩ vậy. Lúc bấy giờ chúng nó sẽ không chọn đứa nào người Italia, mà chọn bọn người từ Anh. Nhưng cũng chẳng quan trọng. Cứ để cả bọn chúng nó cho bọn kia.
- Tốt lắm. - Tên tóc dài chen vào.
Tôi bắt sang chuyện khác.
- Khuôn mặt đó không còn nữa đâu. Bức tường trở lại bình thường rồi.
Maldini bị sốc một thoáng. Rồi hắn hỏi:
- Campos chết rồi hả?
- Không!
- Tại sao không?
- Nó bỏ ngôi nhà.
Tên giết người nhìn tôi trân trối, như không thể tin nổi. Thế rồi hắn ra lệnh cho Evani đi vào căn phòng nọ. Gã này chần chừ một thoáng, chắc hắn thấy sợ, nhưng rồi cũng cất chân đi.
Chúng tôi chờ đợi. Có lẽ tôi đã phạm sai lầm khi chợt kể cho bọn này biết sự kiện vừa xảy ra. Nhưng mặt khác, tôi cũng đã khiến cho đối phương phải ngạc nhiên. Cho tới nay, chúng vẫn chắc chắn rằng chúng có thể tin cậy vào con ma cà rồng và biến được nó thành đồng minh của chúng. Nếu con ma không còn, vậy là chúng lại đứng đó với hai bàn tay trắng và phải làm lại từ đầu. Hoặc là chúng để cho chúng tôi chạy đi, một khả năng rất có thể xảy ra bởi hiện thời chúng tôi hoàn toàn không có bằng chứng chống lại chúng, hoặc chúng sẽ bắn chết chúng tôi. Lúc bấy giờ chúng sẽ phạm thêm tội giết hai người hoàn toàn ngoài cuộc. Với nạn nhân là một cha đạo và một người nước ngoài, chắc chắn sự kiện sẽ gây xôn xao. Nếu ở vị trí chúng, có lẽ tôi sẽ không làm như vậy mà chọn khả năng kia.
Evani quay lại.
- Thế nào? Mày có tìm thấy gì không? Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không thấy gì cả.
- Như thế có nghĩa là thế nào, không có gì cả?
- Tao chẳng nhìn thấy khuôn mặt.
Maldini im lặng một thoáng.
- Mày cũng không cảm nhận thấy gì cả hả? Có thấy một không khí là lạ không.
Evani nhún vai.
- Tất cả đều bình thường. - Hắn chĩa nòng súng vào cánh cửa bây giờ đã đóng chặt lại - Tao tin là tên cớm này nói đúng. Campos không ở đây nữa.
- Campos là ai vậy? - Vị cha đạo hỏi.
- Một con ma hút máu. - Maldini thì thào - Một con ma đã bị xây vào tường nhà này trước đây rất nhiều năm. Người ta đã quên nó đi, nhưng nó đâu có chết, nó sống trở lại, nó muốn hút máu, càng hút máu bao nhiêu nó càng mạnh lên bấy nhiêu. Bọn tao đã nghe thấy chuyện này. - Maldini lắc đầu - Tao không tin là bọn mày có thể hủy diệt được nó. Nó không hiện ra trước mặt bọn mày đâu, nó chỉ muốn đám anh em của nó có máu tươi mà hút. - Khuôn mặt gã đàn ông nhăn nhúm thành một nụ cười trâng tráo - Khốn kiếp, bọn tao cũng muốn như vậy. Bọn tao cũng muốn nhóm bạn bè đang nằm dưới mộ kia được ăn no nê một bữa. Không thể để cho chúng nó chết oan uổng. Đây là phương pháp mới để thủ tiêu xác chết. Bọn tao biến chúng thành ma cà rồng, và cho chúng cả một khoảng nghĩa trang. Thời bây giờ muốn làm việc gì người ta cũng phải thông minh chút đỉnh, và cái gã Campos bị nguyền rủa đời đời kia chắc chắn sẽ rất biết ơn bọn tao. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi rất thích bài diễn văn của hắn, bởi tất cả đều nghiêng về hướng bọn chúng sẽ trao chúng tôi vào tay những con ma hút máu. Như thế là rất tốt. Nghĩ thầm trong bụng như vậy, tôi vào vai kịch sợ hãi.
- Thế là nghĩa làm sao? Tôi phải hiểu thế nào đây? Bọn ma cà rồng sẽ hút máu chúng tôi?
- Đúng như thế. - Maldini cười lớn và cả hai đứa còn lại cười theo - Nếu bọn tao biến được một thằng thầy tu cùng một thằng cớm thành hai con ma cà rồng chạy lang thang trong vùng này thì hay biết mấy. Đúng là chuyện rất thú vị, chưa lần nào xảy ra.
Tôi cúi đầu xuống.
Vị cha đạo bên cạnh tôi thở dồn dập.
Ba tên mafia sung sướng hả hê. Chúng lùi về phía sau vài bước.
- Máu. - Maldini nói - Những đứa bạn của chúng tao đã lâu không được hút máu tươi. Chúng nó đang thèm lắm đấy. Chúng nó đang chờ trong mấy ngôi mộ kia, chờ tới lúc được ra ngoài. Mặt trời sắp xuống núi rồi. Chẳng bao lâu nó sẽ chìm hẳn, lúc bấy giờ sẽ đến lúc của chúng nó. Xoay người đi!
Chúng tôi tuân lệnh.
Tôi biết những gì sẽ đến và ném một cái nhìn cảnh báo sang phía Ernesto Dorani. Cảnh báo thế thôi, hai chúng tôi đâu có đường thoát.
Hai ngọn đòn đồng thời giáng xuống gáy Ernesto Dorani và gáy tôi.
Thế giới xung quanh chìm xuống trong một vòng nước xoáy, và tôi biết chắc Ernesto cũng chẳng khác gì...
16.06.2015
Chương 13
Dịch giả: Khanh Khanh
Nguồn: NXB Thanh niên
Nội dung thu gọn
Rồi chúng tôi tỉnh dậy! Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tới một lúc nào đó, cả hai chúng tôi cùng nhau bò ra khỏi bóng tối của miền vô tri vô giác. Cảm giác có một lớp bùn dày đang bao bọc toàn cơ thể tôi, lớp bùn mỗi lúc mỗi dày lên, giữ tôi thật chắc. Đầu đau như búa bổ, nhưng đau đằng sau gáy hơn trên đỉnh đầu hoặc thái dương.
Tôi nghe thấy tiếng rên và một giọng thì thào. Dáng người mờ tối bên cạnh tôi đang dần dần nhỏm lên. Vị cha đạo trẻ tuổi cũng đã tỉnh giấc.
- Giờ chúng đã tóm được ta, John...
Tôi không nói gì cả. Thay vào đó, tôi giơ tay sờ dọc cơ thể tìm vũ khí và vui mừng khôn xiết khi thấy cả khẩu Beretta lẫn cây thánh giá bạc. Dù ba tên giết mướn kia có thành thạo và lành nghề đến mức nào chăng nữa, đường chân trời của chúng cũng chỉ nằm trong vòng những đối tượng mà chúng đã đối mặt. Chúng không biết người đứng trước mặt của chúng lần này là ai, may mắn làm sao chúng chỉ coi chúng tôi là một cảnh sát viên và là một vị cha đạo. Chắc ý nghĩ khinh thường này là nguyên nhân cứu mạng hai đứa tôi.
- Anh có đứng dậy được không?
- Tôi chỉ muốn nằm mãi thôi John.
- Không được đâu. Ta phải đi.
- Chúng nó chưa đến đây, đúng không?
- Chưa!
- Ta không phải ngồi đây chờ chúng sao?
Tôi tìm cách đứng dậy, một công việc khó khăn. Tôi tận dụng bức tường làm vật tựa đỡ. Thế rồi tôi suy nghĩ về lời đề nghị của vị cha đạo trẻ tuổi. Một lời đề nghị khó chấp nhận. Tôi biết rất rõ bọn ma cà rồng, tôi biết chúng sẽ phản ứng ra sao một khi ngửi thấy mùi máu. Lúc đó sẽ chẳng gì ngăn chúng được. Và chúng chắc, chắn sẽ ngửi thấy mùi máu của chúng tôi xuyên qua cả những bức tường rất dày. Phải tính đến khả năng chúng sẽ vào đây.
Ernesto Dorani bây giờ cũng đã đứng lên được. Anh giơ cả hai tay ôm chặt lấy đầu. Lưng anh tựa vào tường.
- John, anh muốn nói gì thì nói, nhưng hiện tôi chưa đủ sức để đi dạo đâu. Tôi nói thật.
Tình trạng của tôi cũng vậy, và tôi phải chấp nhận rằng chúng tôi hầu như không có một cơ hội chống lại những con ma cà rồng khát máu. Trong tình trạng sức khỏe như thế này, dù có bước ra ngoài khoảng đất rộng trước nhà, chúng tôi cũng không hề có cơ hội. Một chuyện bất khả thi.
- Anh đã quyết định chưa?
- Rồi, Ernesto, ta sẽ chờ.
- Tôi đồng ý.
Chỉ cần nhìn anh là thấy rõ Ernesto đang rất yếu, nhưng vị cha đạo nghiến răng cố gắng. Anh không rên rỉ, mà cũng không càu nhàu than vãn, anh chỉ muốn ngồi xuống, điều mà tôi rất thông cảm. Tựa lưng vào tường, anh nói. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Như thế này đỡ hơn.
Tôi rút khẩu Beretta ra, đưa về phía anh.
- Anh cầm lấy đi, Ernesto.
- Tại sao?
- Khẩu súng này bắn những viên đạn bằng bạc được rửa nước thánh, những phát đạn chết chóc cho những con quỷ hút máu.
- Nhưng còn anh...?
- Tôi còn cây thánh giá!
Ernesto Dorani không nói thêm, chỉ gật đầu. Anh đã chấp nhận tôi làm chỉ huy, bởi tôi là người chuyên ngành. Anh nhìn khẩu Beretta rồi nói:
- Đây là một khẩu súng Italia.
- Anh có biết nó chứ?
- Vâng, nhưng tôi chưa bắn bao giờ. - Anh lắc đầu - Cũng không quan trọng nữa. Tôi nghĩ là tôi có thể bắn được.
- Thế thì tốt. Chú ý quan sát cửa ra vào và cửa sổ.
- Khoan đã, John, anh làm gì vậy?
- Tôi sẽ để anh ở lại đây một mình.
- Anh ra ngoài kia hả?
- Đúng vậy!
- Thế còn bọn mafia? Chúng chỉ chờ ta bước một bước chân ra ngoài thôi. Chúng nó... chúng nó... sẽ bắn anh chết mất, bắn anh như người ta bắn thỏ ở ngoài rừng.
- Tôi không tin chắc như vậy. Tôi đoán có lẽ chúng đã nhường lại chiến trường cho bọn ma cà rồng. Chúng rất tin vào bọn kia. Rất có thể là chúng còn tiếp tục quan sát ngôi nhà, nhưng chỉ để chứng kiến cảnh chúng ta chiến bại.
- Xin Chúa biến lòng tin của anh thành sự thật!
- Kìa, yên tâm đi. - Tôi vẫy tay một lần nữa về phía Ernesto và tiến đến gần cửa ra vào.
Cảm giác đau vẫn dội lên trên đầu khiến tôi bực bội. Cứ mỗi lần chân đạp xuống đất là nó lại dội lên như những mũi kim châm. Chắc tôi đã phải ngất rất lâu, bởi mặt trời đã biến mất hoàn toàn. Ra đến ngoài, tôi thấy bầu không khí bây giờ thấm đầy một mùi nhơm nhớp.
Những vệt tối đã dài hơn. Chúng phủ khắp triền đồi, chúng là tay chân của cái Ác mà hiện tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt. Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả. Một khi ma cà rồng khát máu, chúng có thể bò ra khỏi lỗ ngay từ lúc hoàng hôn.
Tôi đứng đó, tự lấy thân mình làm con chim mồi. Cây thánh giá dã được tôi giấu rất kỹ trong túi áo. Tôi chỉ lôi nó ra ngoài chừng nào có một con ma hút máu đến thật sát bên.
Hiện vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ngôi nhà cũng ném một cái bóng thật dài và rộng, phủ trùm lên khoảng đất nơi tôi đang đứng. Ngọn gió ngủ quên. Không khí oi bức đến ngột ngạt và tởm lợm, một lượng không khí tù đọng. Không có lấy một cái lá duy nhất lung lay.
Chúng ở đâu?
Ba tên mafia đang nấp chỗ nào?
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi rằng chúng đã bỏ đi xa. Chắc chắn ba tên giết người sẽ không bỏ qua cơ hội quan sát một tấn tuồng mà chúng đã dàn dựng cho đêm nay. Chúng có thể tận mắt chứng kiến kẻ thù của chúng khổ sở, nhưng tôi không muốn tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, nếu không chắc nó sẽ khiến tôi nổi điên.
Tôi đi hai bước về phía trước. Bầu trời trên kia chưa chuyển màu thẫm đặc, nhưng cũng không còn sáng nữa. Nó nằm trong một trạng thái chuyển tiếp bất thường. Xám, không trực tiếp là tối, vẫn còn phảng phất một chút màu đỏ. Một trò chơi màu sắc trải dài trên mặt biển.
Không gian tĩnh lặng.
Tĩnh lặng một cách kỳ quái. Không một con chim nào kêu, hót hay ríu rít với đồng loại. Những âm thanh tràn tới bị những bụi cây và những thân cây trên triền đồi giữ hết, chỉ còn lại những tiếng rì rào xa xôi vọng đến tai tôi.
Để nhìn về hướng nghĩa trang, tôi phải hơi quay đầu sang trái. Tôi đoán bọn ma hút máu sẽ xuất hiện ở hướng này và chuẩn bị sẵn tinh thần.
Có tiếng bước chân.
Đằng trước tôi.
Ở đâu đó giữa những bụi cây được bao bọc bằng những bóng đen thật dày. Một tên hay nhiều tên? Tôi chưa biết.
Hiện tôi vẫn chưa ngửi thấy cái mùi tiêu biểu của ma cà rồng, nhưng những âm thanh kia vẫn tiếp tục vang lên. Tiếng cành cây khô bị gãy, tiếng xào xạo nổi lên từ nhiều hướng, thế rồi tôi đột ngột hiểu ra rằng mình đang phải đối mặt với nhiều con quỷ hút máu cùng một lúc.
Chúng muốn đi vào nhà. Tôi đang đứng chắn đường chúng và tôi cũng sẽ không lui bước. Những con quỷ hút máu có vẻ rất tin chắc vào hành động của mình. Chúng chuyển động từ phía trước vào thẳng ngôi nhà, một yếu tố dĩ nhiên rất có lợi cho tôi.
Cây thánh giá bằng bạc vẫn nằm trong túi áo. Bàn tay tôi đưa về hướng đó. Cùng trong tích tắc này, tôi đột ngột nhìn thấy trước mặt ba dáng người màu đen. Đột ngột quá sức, cứ như thể chúng vừa đội đất mọc lên. Chúng đứng sát vào nhau, như vẻ tên này muốn bảo vệ tên kia.
Ba con ma cà rồng!
Chắc là một vấn đề có thể xử lý được.
Tôi thầm nghĩ như thế cho tới khi nghe tiếng cười khúc khích chênh chếch đằng sau và phía trên đầu mình.
- Đừng có động đậy, thằng người Anh! Mày đang đứng trong đường ngắm của tao!
Lúc bấy giờ thì tôi biết kẻ nào đang chĩa nòng MPi về phía mình.
Tên giết người để tóc dài! Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
* * * * *
Hoàn hảo, thật sự hoàn hảo! Tôi buộc lòng phải khen ngợi đối phương. Chúng đã lừa được tôi vào bẫy. Ít nhất thì bây giờ tôi cũng rõ một đứa trong bọn chúng đang đứng chỗ nào. Hai đứa kiá chưa lộ mặt, nhưng chắc chắn cũng đang đứng từ một khoảng cách an toàn và qụan sát cái chết của tôi.
Thay đổi vị thế lúc này là một mối nguy hiểm chết chóc. Tôi không làm điều đó và cũng nói cho tên mafia biết.
- Đừng lo, tôi sẽ không tránh đường những đứa bạn của anh đâu.
- Mong là mày làm nổi.
Chúng đi tiếp tục. Chúng lại gần hơn. Chúng hiện ra từ bóng tối như những diễn viên vừa rời khỏi hậu trường tăm tối của một sân khấu kịch.
Mặc dù chắc chắn lúc còn sống chúng phải khác nhau, nhưng ba con ma bây giờ gây ấn tượng như ba anh em được sinh đồng thời. Những bộ quần áo thẫm màu, dính đầy đất, những khuôn mặt nhợt nhạt, những mái tóc bẩn thỉu và những hốc mắt đen ngòm hiện lên rất rõ trên làn da trắng xỉn.
Chúng nhìn về phía tôi.
Trên đầu tôi vẳng lên tiếng cười của tên giết người kèm theo tiếng thở hổn hển. Thật không hiểu tại sao hắn lại có thể làm được hai việc đó đồng thời. Tôi chờ cho tới khi những con quỷ hút máu giơ tay tới để giật tôi ngã xuống.
Hiện chúng vẫn còn đứng xa. Chúng cũng gây bất ngờ khi một tên trong bọn xoay đi, để tôi đứng đó và tiến về phía cửa vào nhà.
Dĩ nhiên rồi, đằng sau cánh cửa là nạn nhân thứ hai. Cái xác chết biết đi kia sẽ tấn công vào ngôi nhà và bổ nhào vào vị cha đạo trẻ tuổi.
Tên giết người ở khoảng trước ngôi nhà giờ đây không kìm được mình nữa, hắn bộc lộ nỗi hả hê quá trớn.
- Nó đi rồi, nó đi tóm cổ thằng thầy tu.
Con ma cà rồng đi một mình tăng tốc độ. Tôi nhìn thấy rõ là nó đang gặp khó khăn. Nó vẫn còn yếu ớt, kéo hai chân lệt xệt trên mặt đất. Nó đang rất cần máu. Một thoáng sau, nó đi khuất ra phía sau lưng tôi.
Một cảm giác khó chịu.
Nó đến bên cánh cửa.
Tôi nghe thấy tiếng nó đẩy cửa ra. Tôi không làm được gì cả, bởi cả hai khuôn mặt ma đang xuất hiện thật sát phía trước, như hai chiếc bóng bay lù lù chập chờn.
Tên giết người ngồi trên mái hiên cười sung sướng.
Và đồng thời, cả bốn bàn tay xương xẩu nhợt nhạt chộp lấy tôi...
* * * * *
Không gian ngoài kia không yên tĩnh nữa, vị cha đạo nghe rõ như vậy. Có kẻ nào lên tiếng nói, nhưng đó không phải là John, mà cũng không thể là một con ma cà rồng.
Vậy là một trong những tên giết người.
Chúng đã giăng bẫy. Cái bẫy của chúng không chỉ bao gồm những con quỷ hút máu, cả ba tên mafia vẫn đang ở đây và tham gia trực tiếp. Đột ngột, người đàn ông có cảm giác dạ dày đang xốc lên trong cơ thể anh, khiến anh quay cuồng buồn nôn. Hầu như là anh tin chắc mình sẽ không vượt qua được hiểm nguy. Anh đang đứng sát thời điểm kết thúc, và kể cả món vũ khí đang nằm trong lòng anh cũng đột ngột nặng lên gấp đôi.
Anh đặt bàn tay phải lên trên khẩu súng.
Thật khó mà cầm khẩu Beretta lên tay lúc này. Không khí trong căn sảnh giống như trong một lò tắm hơi. Chắc là chưa bao giờ trong đời, vị cha đạo trẻ tuổi lại đố mồ hôi nhiều đến như vậy.
Chờ đợi... hoặc là đi ra?
Anh không biết anh phải làm gì. Anh tập trung vào những âm thanh ở ngoài kia và chỉ nhận được sự im lặng trong một khoảng thời gian kéo dài. Thế rồi đột ngột, anh giật mình lên khi nhận thấy có kẻ đang đứng sát cửa ra vào. Rất sát.
Chắc chắn không phải là John.
Một con ma cà rồng?
Không khí bên trong căn sảnh không còn mấy sáng. Ánh chiều nhập nhoạng bò qua những khung cửa sổ, lan tỏa đến tận cùng ngóc ngách. Những vệt tối trải dài như đã được dán chặt xuống nền đất, không chuyển động, chỉ có vị cha đạo giơ cánh tay phải của mình lên, rồi giơ bàn tay trái cầm ra ngoài tay phải, nắm chặt bàn tay đang giữ khẩu súng lục.
Anh hướng về phía cửa.
Cửa hiện vẫn còn đóng. Thế rồi đột ngột, nó bị đẩy mạnh ra.
Ernesto Dorani không nhìn thấy nắm đấm xoay. Nhưng bây giờ anh đang nhìn vào một khuôn cửa mở, và thậm chí anh hiểu ngay ra chuyện gỉ đang xảy đến bên cửa ra vào.
John Singlair đang đứng ngoài kia, nhưng anh không kịp nghĩ tiếp đến người bạn của mình. Một kẻ khác đã có mặt.
Nó đang đứng trong khung chữ nhật mở rộng!
Mặc dù đây không phải là lần gặp gỡ đầu tiên với một con quỷ hút máu, vị cha đạo trẻ tuổi vẫn kinh hãi tột cùng. Kia là hiện thân của cái Ác . Nó đứng lom khom, hầu như có vẻ yếu ớt, thế rồi nó giật người lên, bước vào trong sảnh.
Nó chuyển động không nhanh, nhưng đi thẳng về hướng nạn nhân.
Ernesto Dorani chỉ nghe loáng thoáng thấy phía ngoài kia đang xảy ra chuyện mới. Anh không còn khả năng để tiếp tục quan tâm và suy nghĩ tới chúng, anh phải dồn toàn lực cho tính mạng của chính mình.
Tính mạng của anh bây giờ là điều quan trọng!
Anh là một người đàn ông của nhà thờ, là đại diện của vương quốc Chúa Trời trên mặt đất này. Ernesto Dorani cho tới nay vẫn luôn phủ nhận bạo lực, nhưng giờ anh không còn con đường nào khác là sử dụng tới nó. John Singlair đã nói đến những viên đạn bạc được rửa nước thánh hiện đang nằm trong ổ đạn của khẩu Beretta. Yếu tố này khiến vị cha đạo dễ dàng chấp nhận hơn ý nghĩ sử dụng bạo lực. Anh cũng không khỏi tự cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ít ra thì bây giờ anh cũng có đủ sức lực để tập trung vào nhiệm vụ.
Con ma cà rồng ngửi thấy mùi máu. Nếu dáng đi của nó khi bước qua ngưỡng cửa còn hơi chòng chành thì bây giờ thân hình nó đã cứng lên. Sự tồn tại của một con người sống với những dòng máu tươi chảy trong huyết quản thúc giục nó dồn sức, chuẩn bị lấy đà. Đúng, nó gây ấn tượng như vậy. Nó đang lấy đà như một vận động viên quần vợt, nhưng nó không đập bóng, mà chỉ đẩy toàn cơ thể nó từ thế nghiêng nghiêng lên thẳng đứng.
Vị cha đạo bấm cò.
Anh nghe thấy tiếng gào của khẩu súng, anh cảm nhận lực giật giữa hai bàn tay, và bản thân anh cũng không nén nổi một tiếng kêu thoát ra từ cổ họng. Đôi mắt anh phải chứng kiến sự thật là anh đã không ngăn nổi bước đi của con quỷ hút máu. Ma cà rồng bước tiếp. Viên đạn đã trượt. Mọi cơ hội vẫn nằm về phía nó.
Con quỷ hút máu chỉ dừng lại một thoáng thật ngắn, chưa đầy hai giây, rồi nó lại bước tiếp.
Vị cha đạo giơ cả hai tay về phía trước. Anh cầm chặt khẩu súng hơn, rồi bóp cò lần nữa.
Lần này, anh phóng cả ba viên đạn bạc đã được rửa nước thánh ra khỏi nòng.
Và anh nhìn thấy con quỷ hút máu gục xuống...
16.06.2015
Chương 14
Dịch giả: Khanh Khanh
Nguồn: NXB Thanh niên
Nội dung thu gọn
Hai con ma cà rồng còn lại đồng thời nhảy ập tới. Tôi vẫn đứng trong vòng ngắm của khẩu MPi đáng nguyền rủa, và vì vậy mà không dám chuyển động sai. Tôi chỉ có thể chuyển động sau khi hai con ma đã ập sát vào người tôi, tấn công tôi. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chính là điều chúng đang làm.
Bốn bàn tay như bốn tảng băng nhọn hoắt. Chúng kéo tôi xuống đất. Những cương thi thối rữa và khát máu đè lên người tôi. Cả hai đứa cùng muốn vập răng vào cổ tôi ở hai vị trí khác nhau, nhưng nạn nhân mà chúng nắm trong tay hiện thời là một địa chỉ rất thích hợp. Tôi là người biết cách tự vệ.
Lần này, chẳng một ai ngăn cản tôi, bàn tay phải thọc nhanh vào túi áo. Cánh tay trái của tôi giơ lên cao và những ngón tay cong cong bóp chặt vào làn da nhợt nhạt của đối thủ.
Có những bàn tay giật tung cổ áo tôi ra.
Đầu của những chiếc răng nhọn hoắt đang trượt trên da cổ.
Như từ một khoảng cách rất xa, tôi nghe thấy tiếng súng nổ, và một tiếng thét giận dữ.
Tất cả những điều đó không khiến tôi quan tâm nữa, bởi bây giờ tôi đã rút được cây thánh giá ra khỏi túi.
Gương mặt đối thủ hiện lên cận kề.
Cây thánh giá ập tới.
Một ngọn đòn trúng đích khủng khiếp. Cũng khủng khiếp như tiếng thét vang lên. Đột ngột, con ma cà rồng giật nảy lên cao, như thể vừa bị tôi đạp thật mạnh trúng người. Nó vung cả hai cánh tay lên, cố gắng tìm một chỗ bám víu, một chỗ bám víu không tồn tại.
Nhưng tôi thì lại tìm được chỗ bám víu, bởi tôi đã tóm sát gã cương thi thứ hai vào người mình, dùng hắn làm khiên che đỡ và cùng hắn nhổm dậy.
Gã mafia tóc dài có bắn không?
Không, hắn không bóp cò.
Tôi cũng không nhìn thấy hắn trên khoảng mái nhà che hiên đằng trước. Thay vào đó là giọng thét lảnh lót của vị cha đạo.
- Đứng yên, nếu không tôi sẽ bắn!
Nhưng tên giết người chỉ cười...
* * * * *
Ernesto Dorani nhìn thấy con ma cà rồng ngã xuống. Nó nằm lại dưới mặt đất và không cử động nữa. Đột ngột, một cảm giác phấn khích mạnh mẽ chạy dọc thân thể vị cha đạo. Chỉ tiếc là tình trạng đó kéo dài không lâu, bởi đúng lúc anh đang muốn đứng dậy thì một dáng người thứ hai đã lại hiện ra trong khuôn cửa mở. Dáng người này chuyển động lẹ làng như một con người sống và nó cầm một vật dài dài giữa hai bàn tay. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đó là gã giết người để tóc dài!
Tên mafia lẻn vào trong căn sảnh, hắn nhìn thấy thân người nằm dưới đất và hơi bối rối một thoáng. Nhưng tiếc là hắn bối rối không đủ lâu, theo như nhận xét của vị cha đạo.
Hắn tỉnh trí rất nhanh, và muốn tấn công.
- Đứng yên, nếu không tôi sẽ bắn!
Tên giết người chỉ cười váng lên. Hắn giật súng lên cao, và Ernesto Dorani thêm một lần nữa bóp cò. Bả vai trái bị thương của anh lần này không ngăn cản anh được nữa, mọi sợi dây thần kinh đều tập trung vào một điểm duy nhất: phải bảo vệ mạng sống của chính mình.
Viên đạn trúng đích.
Tên mafia nghẹn ngào thét lên. Hắn ngã xuống đất, đánh rơi vũ khí, và một thoáng sau lại có hai thân hình nữa hiện ra trong khung cửa mở.
John Singlair và một tên quỷ hút máu!
* * * * *
- Đừng bắn nữa, Ernesto! - Tôi gọi. Không sớm một giây, bởi vị cha đạo trẻ tuổi lúc đó đã hướng khẩu Beretta về chính phía tôi. Nghe tiếng kêu, anh hơi hạ khẩu súng xuống và nhìn xem con ma cà rồng thứ ba làm gì.
Nó bị tôi đẩy đi đằng trước vào trong. Giờ thì nó nằm sấp trên mặt đất và chưa có khả năng đứng dậy.
Tôi đi về phía hắn.
Cả tên mafia cũng đã nằm dưới đất. Tôi không nhìn thấy viên đạn đã găm trúng vào bộ phận nào. Hắn bị thương, và hoàn toàn không tỏ ý muốn đứng lên.
Tôi đi ngang qua hắn.
Con quỷ hút máu tìm cách bò đi. Một cố gắng không kết quả. Tôi bưức nhanh hơn. Thế rồi đột ngột, tới lượt nó nếm đòn cây thánh giá.
Tiếng thét chát chúa khiến tên mafia bị thương giật mình. Con ma cà rồng còn xoay ngửa người lên. Từ cái mõm há to của nó chảy ra một thứ chất lỏng dày đặc, tràn xuống dưới nền đất.
Đó là kết thúc.
Chúng tôi đã thành công.
- John...
Một giọng nói khẽ khàng vọng đến tai tôi. Giọng nói thấm đẫm màu sợ hãi. Và tôi nhìn ngay ra nguyên nhân.
Bên cánh cửa là hai tên mafia với hai khẩu súng lục lăm lăm nhả đạn...
* * * * *
Chẳng lẽ mọi cố gắng của chúng tôi đều vô ích? Có phải bây giờ chúng sẽ bóp cò và đẩy chúng tôi đến với Tử Thần.
Mọi triệu chứng đều trỏ về hướng này, mặc dù vậy chúng vẫn chần chừ, và yếu tố đó thổi cho một tia hy vọng mỏng manh lóe lên trong tâm khảm tôi. Tôi nói với chúng:
- Hiện mới chỉ có những con quỷ hút máu bị hủy diệt thôi. Tức là những người thật ra đã chết rồi. Liệu mọi việc có tiếp tục như vậy hay không là nằm ở phía các anh.
- Còn Baggio sao rồi? - Maldini hỏi. Ý gã muốn nói tới tên tòng phạm tóc dài.
- Anh ta chưa chết. Các anh có thể đưa anh ta ra ngoài và bỏ đi. Nhiệm vụ của tôi tới đây là xong.
Chúng cân nhắc. Tôi tin chúng là những kẻ lành nghề và đặc biệt câu nói cuối cùng của tôi sẽ bắt chúng phải suy nghĩ. Suy cho cùng, truy đuổi chúng không phải là nhiệm vụ của tôi. Mà giết một cảnh sát viên người nước ngoài và một vị cha đạo chắc chắn là chuyện cần cân nhắc. Những gì chúng đã làm ở đây là chuyện của các bạn đồng nghiệp người Italia.
Thời gian chờ đợi cho tới khi chúng phản ứng gây ấn tượng dài vô cùng tận. Cuối cùng, Maldini gật đầu.
- Thôi được, bọn tôi sẽ đưa nó đi theo. -Gã nói - Khi chúng tôi đi rồi, cả các anh cũng có thể ra khỏi nhà.
- Đồng ý. - Tôi đáp lại.
Cả hai tên khiêng gã đồng nghiệp giết thuê của chúng lên, rồi rút lui. Tôi tin chắc rằng tới một lúc nào đó, cả bọn người này cũng sẽ sa vào lưới của cảnh sát Italia, nhưng đó là việc không còn liên quan tới tôi nữa.
- Bị nguyền rủa đời đời sao? - Ernesto Dorani hỏi và nhìn tôi cười. Truyện "Bức Tường Đá Kinh Hoàng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chúng ta thì không đâu, anh bạn thân mến!
- Về việc này ta phải uống với nhau một cốc. Đầu tôi bây giờ còn rất đau, nhưng một chai rượu vang đỏ sẽ khiến thời gian trôi nhanh và dễ chịu hơn.
Rõ ràng là tôi hoàn toàn không có lý do gì để phản đối anh...