Thái Vy, gia cảnh hiện đại và lúc xuyên qua không khác nhau là mấy, thập phần bi đát. Một cô gái mỏng manh, yếu đuối, chỉ biết tìm đến cái chết để kết thúc. Xuyên ngay vào một phường cô đầu, không khác nhà thổ là mấy. Thái Vy sẽ làm gì? Mạnh mẽ đương đầu hay lại tìm đến cái chết một lần nữa? Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chuyện nói kịch tính thì cũng không kịch tính, nói nhàm chán thì cũng không đến nỗi như vậy. Nói chung nhân vật nữ không phi phàm, nam chính cũng không quá xuất sắc. Tình yêu cũng không thuộc dạng lụy, chết lên chết xuống. Bởi ta nghĩ, cái gì cũng có mức độ, sóng gió quá khiến cả hai đều mệt mỏi, có ở với nhau cũng mất hết ý vị.
Ta nghĩ hai người yêu nhau cũng giống như cùng nhau nấu một nồi cơm vậy. Khéo chỉnh củi lửa để cơm chín tới, thỳ ăn vừa thơm, vừa dẻo, cực kì ngon miệng. Nhiều lửa quá thì cơm khét, ít lửa thì cơm sống. Thế nên dù hạnh phúc hay đau khổ, cũng nên trong giới hạn “đủ” để chịu đựng, để không mất đi cái hương thơm “chín tới” ấy.
Kết thúc truyện như thế nào? Vui ta sẽ để he, buồn buồn se, điên điên op. He he, nói chung cứ đọc rồi biết.
Chúc cả nhà vui.
29.08.2014
Chương 1
Nội dung thu gọn
Vù vù...grao…grao… Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trời mưa như bão, hay chính xác là bão. Trên sân thượng tòa chung cư cũ kĩ, một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt vịn vào lan can bảo vệ. Thái Vy đang khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa ướt nhòa trên khuôn mặt tái nhợt. Như Rowan Atkinson đã nói “Tôi thích đi dạo trong mưa vì lúc đó sẽ chẳng ai thấy được những giọt nước mắt của tôi...”Nếu có ai bất chợt lên sân thượng lúc này, sẽ tưởng như Thái Vy có sở thích điên rồ, hay muốn tìm về thời thơ ấu chẳng hạn... Nhưng thời tiết này mà có người lên đây thỳ người đó thần kinh ắt có vấn đề.
Mưa mỗi lúc một nặng hơn, bầu trời đen kịt. Thái Vy không khóc nữa, cô lặng lẽ nhìn xuống dưới, mặt đất cũng một màu đen kịt. Khẽ nhấc chân, do quá mệt mỏi và dầm mưa lâu, nên người cô run lên từng đợt, tưởng dễ nhưng phải dùng sức rất lâu cô mới đứng lên được lan can. Cảm giác đầu tiên là chênh vênh, Thái Vy nắm chặt tay, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó toàn thân cô nhẹ bẫng.
oOo
- Con bé đó chưa tỉnh sao?
- Dạ, bẩm bà, chưa ạ.
- Hết hôm nay nó không tỉnh, quăng nó ra ngoài đường cho chó nó ăn, cơm dâng đến miệng còn làm phách.
- Dạ, thưa bà.
Thái Vy thật ra đã tỉnh từ khi mụ kia vừa bước vào, nhéo má, cấu tay nó, nhưng một phần do đầu óc đang choáng váng, cộng thêm toàn thân đau nhức, cô không muốn có bất cứ phản ứng gì. Sau khi mụ kia cùng gã đàn ông đóng cửa đi mất, cô mới mở mắt. Hiện tại cô đang nằm trên chiếc giường bằng tre, cô đảo mắt quan sát xung quanh, thấy có chút kì lạ, nền nhà bằng đất, vách đất, cửa gỗ, xà gỗ, mái ngói... Thái Vy gắng sức ngồi dậy, mệt nhọc mò mẫm từng bước trong gian phòng khá ẩm ướt, toàn mùi đất và ẩm mốc này. Nền đất lạnh toát khiến cô rùng mình, quay trở lại giường tre. Suy nghĩ đầu tiên ập đến là “mình không phải đã chết rồi sao?” , lao từ sân thượng tòa nhà 16 tầng, không nát bét thỳ cũng nát bấy ( ặc ặc ) làm sao bình thản mà ngồi ở một nơi cũ kĩ như này. Một ý nghĩ khác lóe lên, đúng rồi, cô đã chết, vậy đây chính là cõi âm sao? Ra là như thế, Thái Vy khẽ cười, cái thuyết có một thế giới khác luôn tồn tại song song với thế giới chính, một thế giới giành cho linh hồn những người đã chết, là thật. Nếu đã vậy, hy vọng cuộc sống ở đây sẽ không đau khổ và bế tắc như ở thế giới mà cô đã không thể gắng gượng sống tiếp.
Tiếng dạ dày réo gọi, Thái Vy xoa bụng, cũng đói sao, xem ra không khác mấy. Đã tỉnh táo hơn, cơn đau đầu cũng bớt, cô định mở cửa, nhưng không được, qua khe cửa cô thấy một ổ khóa mạ đồng, hình thù khá quen, nhưng hiện đại thỳ ít ai còn dùng. Cuối cùng là sao ta, Thái Vy vò đầu. Cõi âm là sống tiếp của cõi dương, nhưng hoàn cảnh thỳ lại khác sao, tình hình hiện tại rõ ràng là cô đang bị nhốt. Nhớ lại lời chanh chua của người đàn bà lúc nãy, cùng cách nói chuyện của gã đàn ông, thỳ chắc chắn cô phạm lỗi gì đó rồi bị trừng phạt, nhưng xưng hô như vậy thỳ chỉ có thời cận đại. Bất chợt nhìn xuống y phục đang mặc, hình dáng thỳ giống áo dài, nhưng rộng thùng thình, quần cũng vậy, không những ống rộng mà đũng còn cực thấp, kiểu may cũng lạ, chất vải thô ráp, chà sát lên da khá là khó chịu. Đang suy nghĩ thỳ nghe tiếng cửa lạch cạch rồi mở toang, một gã thanh niên nhỏ thó bước vào, ánh mắt hai người vừa chạm nhau thỳ hắn đã vội lên tiếng trước Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ôi chao, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi à, để tôi đi bẩm bà lớn một tiếng.
Nói rồi toan xoay người đi, Thái Vy vội vàng nắm áo anh ta , gã thanh niên khựng lại nhìn Thái Vy, cô nói
- Này cậu, đây là cõi âm phải không?
Mặt gã chợt cau lại rồi dãn ra, sau đó cười ha hả:
- Cô ơi là cô, mới qua trận sống dở chết dở là ăn nói hồ đồ, có qua cô mới từ cõi âm trở về đó, thôi tôi đi bẩm bà lớn đây, cô đừng giữ tôi lại, trễ việc tôi lại bị đòn.
Nói là gã ba chân bốn cẳng chạy, Thái Vy cũng vội vã chạy theo, thấy thế gã ngạc nhiên
- Cô muốn đi đâu?
- Ra ngoài trước, sau đó chưa biết.
Gã ôm đầu:
- Trời ơi, bà cô của tôi ơi, cô không biết thân phận mình sao mà đòi ra ngoài.
Thái Vy gật gật.
Gã trợn tròn mắt, khua tay rồi đẩy cô vào trong, ập cửa lại, tiếng ổ khóa tra vào nhau đánh “cách” một cái. Còn lại một mình, Thái Vy cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, lúc trước cũng có xem phim, đọc truyện khá nhiều, không lẽ cô đích thị là đã xuyên về đây.
- Đâu, mở cửa cho tao trị con ranh một trận, muốn chết hả, bà đây cho mày toại nguyện.
Cùng tiếng hét the thé là tiếng tra chìa vào ổ. Cửa lại một lần nữa mở. Một đám cùng xông vào, dẫn đầu là một mụ có thân hình hộ pháp, Thái Vy chưa kịp nhìn kĩ mặt, đã bị mụ lao tới túm tóc, ra sức cấu nhéo cô. Do bất ngờ, Thái Vy không kịp né, lúc sau sực tỉnh, cô dùng sức đẩy người đàn bà to béo ngã chỏng chơ trên đất. Cô chỉ vào mụ ta hét lên
- Bà là ai sao dám đánh tôi? Bà có quyền gì mà đánh tôi?
29.08.2014
Chương 2
Nội dung thu gọn
Mụ béo há hốc miệng, không buồn đứng dậy, đến cả mấy người xung quanh cũng há tròn mắt nhìn cô. Thái Vy lao ra cửa chạy đi. Hành động này làm mụ béo choàng tỉnh.
- Thằng Tũn đâu, gô cổ nó lại cho tao, á à, làm phản hả, bà đây cho mày nhừ xương.
Bụng đói làm cho tay chân cũng chả còn sức lực, gọi là chạy, nhưng tốc độ của cô tương đương người đi tập thể dục, thế nên thằng Tũn cũng chả khó khăn gì để bắt được cô. Lần này, Thái Vy bị bắt quỳ giữa nhà, hai tay bị thằng Tũn và một đứa con gái nữa kềm chặt. Mụ béo thỳ vừa tát, vừa ra sức rủa xả tông ti họ hàng cô. Hai má bỏng rát, một thứ chất lỏng đỏ đỏ trào ra từ mũi cô, đúng lúc đó Thái Vy cũng ngất lịm. Trước khi mê man, có nghe loáng thoáng tiếng tiếng đối thoại: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bà làm quá, coi chừng đến tai bà lớn, bà lớn dặn chăm sóc cô đây cẩn thận, vẫn là tôi chịu trách nhiệm.
- Hứ, coi như phúc ba đời nhà nó, làm bà đây mất không một tháng lương.
Tỉnh dậy, Thái Vy thấy đầu đau kinh khủng, toàn mặt đều ê nhức, sờ sờ có thế cảm nhận được đã sưng phồng cực điểm. Gian phòng tối om, bên ngoài cũng vậy, tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu. Xen lẫn mùi ẩm mốc còn có mùi tanh của máu, xem ra cũng chẳng ai thèm dọn dẹp gì, máu mũi của cô thấm xuống đất và yên vị tại đó, tạo nên thứ mùi buồn nôn như thế này. Bụng cô một lần nữa lại réo gọi. Thái Vy cười chua xót, cho dù là ở đâu cô cũng không tránh khỏi một cuộc sống luôn bị người ta đem ra giày xéo dưới chân, mà chẳng thể phản kháng. Tại cô quá lo cho người khác, sợ người ta tổn thương, hay tại cô quá yếu đuối, nhu nhược. Nên cùng đường chỉ biết hèn nhát đi tìm cái chết. Nhưng chết cũng không xong, mà còn rơi vào một khổ ải khác. Đúng là quá mức vô dụng. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cộc cộc”kem theo tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ là âm thanh con nhỏ hơn cả tiếng dế vọng vào:
- Cô chủ, cô còn thức không ạ?
“ Cô chủ?”, Thái Vy khẽ lẩm bẩm, thật ra thân phận của người con gái này là gì?. Mon men ra sát cửa, Thái Vy đáp:
- Chưa, cô là ai?
Ngoài cửa bỗng có tiếng thút thít, tuy khóc mà cũng rất khẽ ( T__T) , vừa sụt sịt vừa kể lể:
- Cô chủ, cô bị đánh đến mức hồ đồ luôn rồi, không nhận ra con nữa, con là cái Tí đây, cô chủ bị người ta ép vào đây, con cũng liều mạng theo cô chủ, nhưng lại không bảo vệ được cô chủ, hu hu
Tuy chưa hiểu được chuyện gì, nhưng nghe những lời ấy, Thái Vy thấy động lòng, con hầu này trước có vẻ rất tận tâm với cái thân thể cô đang nương nhờ.
- Phải rồi, ta hiện tại không có nhớ chuyện gì trước kia hết, nhưng nửa đêm nửa hôm ngươi đến đây có chuyện gì không?
Con bé vẫn đang ra sức thút thít, nghe vậy nín bặt, vội vàng đẩy cửa lõm vào, tạo một khe nhỏ giữa hai cánh, rồi chìa củ khoai lang, giọng mừng rỡ:
- Con đến đưa khoai cho cô chủ, đây là phần ăn của con buổi chiều, nhưng trưa con ăn no rồi, nên mang cho cô, cả ngày hôm qua với hôm nay, con biết họ chẳng cho cô ăn gì cả.
Nhìn củ khoai to bằng hai ngón chân cái, dài chưa đầy một gang, Thái Vy khẽ cau mày:
- Vậy buổi trưa ngươi ăn gì?
- Dạ bẩm, khoai lang ạ, được những hai củ cơ...mà con đói quá nên ăn hết, từ mai con sẽ chỉ ăn một, còn lại giành cho cô chủ...
- Vậy, mai ta vẫn bị nhốt ở đây hả?
- Con không biết nữa, người ta biết con là hầu của cô, người ta cũng chẳng nói cho con nhiều.
Thái Vy cầm củ khoai, trong lòng nghĩ rõ ràng là bóc lột sức lao động trẻ em, lại chỉ cho ăn khoai lang, mà lại chỉ có vài củ, rõ là keo kiệt từ trong máu. Cô bẻ một nửa, nữa còn lại đưa cho con bé, kêu nó ăn.
- Ta giờ chỉ thấy rất khát, cũng không đói lắm, ngươi cầm lấy mà ăn, rồi tìm cho ta chút nước được không?
Con bé có vẻ xúc động, lắp bắp:
- Cô chủ, con không ăn đâu, cô chủ ăn đi, ngần đó, chỉ đủ cầm hơi, cô mà không ăn, không có sức đâu. Cô ăn đi, giờ con đi lấy nước cho cô.
Nói rồi nó chạy vụt đi. Còn lại cô với hai nửa củ khoai lạnh ngắt. Cắn một miếng đau tận óc, ăn hết đống này còn hơn tra tấn. Giờ cô mới hiểu thế nào là “ăn cũng chết, không ăn cũng chết”. ( Lời củ khoai: Thái Vy, muốn chết theo kiểu nào? )
Đến lúc con bé chạy lại, cô đã làm việc xong nửa củ. Nhưng bát nước không chui vừa khe cửa. Cô đành thò tay vốc từng vốc nhỏ mà uống. Cô uống liền tù tì ba bát. Trước khi đi, con bé nói đêm mai giờ này cũng sẽ đến. Thái Vy gật đầu rồi quay lại giường. Mang nửa củ khoai dắt vào áo rồi nằm ngủ. Nói thế chứ cô không ngủ được, phần vì đau, phần vì đang cố gắng xâu chuỗi sự việc.
Thái Vy, năm nay hai mươi ba tuổi, gia đình làm ăn phá sản, ba tự sát, mẹ bỏ theo giai, hằng ngày bị chủ nợ hành hạ, người yêu bỏ đi, bạn bè quay lưng. Trong lúc đau khổ đã gieo mình từ sân thượng tự vẫn. Kết cục lại xuyên về cận đại, bị nhốt, bị đánh, là cô chủ và có một con hầu. Còn lại thì từ từ khám phá vậy. Sau một hồi trằn trọc, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
29.08.2014
Chương 3
Nội dung thu gọn
Thái Vy vẫn còn muốn ngủ, nhưng tiếng quét sân, cùng nhiều tạp âm khác khiến cô đành ép mình ngồi dậy. Qua khe cửa, có thể thấy trời vẫn lờ mờ tối, chắc khoảng bốn hay năm giờ sáng. ( Lời tác giả: Người dân thời này đều dậy theo giờ giấc của gà, gà gáy canh năm nhà nhà đều lục đục quét sân,đun nước, gà lên chuồng (mặt trời vừa khuất) thỳ nhà nào nhà nấy cũng cơm nước xong xuôi, thảnh thơi chút thỳ trải chiếu ra sân hóng mát, không thỳ cũng lo đi ngủ để sáng sớm còn ra đồng.) Thái Vy vừa xoa xoa mặt vừa nghĩ, đèn điện không có, tối om có gì thú vị để mà thức, thắp cái đèn dầu thôi cũng phải nhà có của ăn của để mới dám xài. Haiz. Tính cả hôm qua nữa là hai ngày cô chưa vệ sinh cá nhân, người cô bây giờ kì thực nhớp nháp vô cùng, còn khó chịu hơn cả mùi ẩm mốc nữa. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cô chủ, cầm lấy này.
Thái Vy vội đón lấy cái miếng cứng cứng nhỏ như ngón tay, con bé đưa xong cũng gấp gáp chạy mất. Ngắm ngía một hồi, cũng không biết dùng để làm gì, bèn giắt vào áo. Lấy nửa khoai còn lại, tỉ mẩn lột vỏ ăn. Thôi kệ, đến đâu tính đến đó.
Đến gần trưa, nhà yên ắng hẳn. Căng mắt dòm ra sân cũng chỉ thấy mấy con gà, ngoài ra không có bóng người qua lại. Căn phòng này chắc chắn là gian sau, hoặc gian phụ, cạnh nhà bếp, thế nên sáng nay bọn người hầu mới qua lại nườm nượp như vậy. Thái Vy bỗng thấy thấp thỏm, đám người hôm qua cho đến giờ vẫn chưa quay lại làm khó cô, như vậy nên vui hay buồn? Dù sao đến thỳ cơ hội thoát còn có đường tính, không đến, có lẽ cô sẽ thành cái xác khô trong này, rồi theo lời mụ béo, quăng ra ngoài đường là xong, thời buổi này chết vì đói vì bệnh đầy ra, ai quan tâm? Hít hà, nghĩ đến đây Thái Vy lạnh cả xương sống. Đã chết một lần, không thể chết thêm lần nữa, phải sống, không những sống, mà còn phải sống thật tốt. Chết không giải quyết được vấn đề, mà lại còn phát sinh vấn đề mới, câu này áp dụng lên Thái Vy, không sai biệt chút nào.
Trong lúc đang hạ quyết tâm, thỳ ổ khóa lại lạch cạch, cửa mở. Gã hầu bưng vào một bát nước với một củ khoai, lạnh nhạt nói: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ăn đi, chốc bà lớn qua liệu hồn mà nói.
- Anh khoan đi, nói cho tôi biết đây là đâu?
Gã không đáp, chỉ cười khẩy, xoay người đi ra. Cô chán nản lấy bát nước uống. Còn khoai thỳ không đụng đến, nếu đêm nay còn ở đây sẽ dùng, con bé kia đỡ phải nhịn đói. Kể ra không phải lao động gì, nên chút nước chút khoai cũng giúp Thái Vy phục hồi được sức lực, không nhiều, nhưng chắc đủ để chạy trốn khi cần thiết. Điều kì lạ là lần này trở ra, gã để cửa mở. Thái Vy yên lặng nhìn ra khoảng sân đầy ắp nắng, cô biết rõ, có lao ra ngoài chạy trối chết cũng không thoát được, điều cần thiết nhất bây giờ có thể làm là phải thật bình tĩnh. Một lúc lâu sau, khi mặt trời đứng bóng, cô nghe tiếng bước chân to dần, có một đám người đang tiến về phía này, thoáng chốc đã đến trước cửa. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thái Vy đưa mắt đánh giá người đàn bà đang bước vào, theo sau là hai đứa hầu gái và gã thanh niên nhỏ thó hôm qua. Một đứa hầu khác bưng cái ghế đẩu để sát giường nàng. Bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống, từng cử chỉ đều toát lên vẻ giàu sang. Áo dài truyền thống may bằng lụa thượng đỉnh, cổ đeo thêm mấy chuỗi hạt, tay đeo xuyến vàng, miệng có ý cười, nhẹ nhàng nói:
- Ta nghe hầu báo con đã tỉnh từ hôm qua, con còn trẻ, sao làm chuyện dại dột như thế, có gì phải bẩm ta để ta ra mặt cho con. Mấy bữa nay con nghỉ ngơi có thấy khá hơn không?
Thái Vy không trả lời, trong lòng còn bận suy tính, bà này có vẻ quyền uy hơn bà kia, cử chỉ và lời nói đều rất ngọt ngào, ánh mắt nhìn nàng trìu mến, nhưng lại khiến Thái Vy bất giác rùng mình.
- Ta có nghe thằng Tũn nói con đã quên hết mọi chuyện, thôi thỳ Tũn, mày kể cho cô đây nghe vắn tắt sự tình.
Dứt lời, bà quay sang mở cơi trầu, lấy ra quả cau, khía lấy một múi, Thái Vy chợt nhớ đến tục ăn trầu của người xưa, cô từng thấy bà ngoại ăn, và cũng từng ăn thử, nhưng vừa nhai đã bị vị cay nồng xộc thẳng lên óc, đành nhổ ra. Thằng Tũn lúc này đã đứng cạnh cô, khom người, bắt đầu kể:
- Dạ bẩm, cô trước là con cả của thầy lí,thầy cô do chạy chức mà vỡ nợ,bị bắt nhốt rồi tự tử trong lao, trước đó mẹ cô vay nợ rồi dẫn e cô bỏ làng đi. Đấy là do cô kể cho bà lớn, lúc cô gục trước cửa, đúng lúc bà lớn đi về. Bà lớn động lòng nên trả hết nợ cho nhà cô, lại bỏ tiền chôn cất thầy cô tử tế.
- Rồi sao nữa?
- Cô đồng ý làm đào hát để trả nợ, vừa rồi có khách muốn…giá cao, bà năm ép cô làm đào rượu…với khách đó…
29.08.2014
Chương 4
Nội dung thu gọn
Nói đến đây, gã hơi ngập ngừng. Bà lớn thấy thế chen vào, miệng nhai trầu chóp chép: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vì con không giống như mấy đứa quê mùa khác, ta định trau dồi cho con thành hoa khôi của cái phường hát cô đầu này. Dù sao con cũng là con của cụ lí, cũng được học cái chữ, lại xinh đẹp, nếu được dạy bài bản, ta không tin con không hái ra được tiền. Tích cóp được tiền, con có thể chuộc thân, chả ai cấm. Nhưng ta nói, mười đứa như mười, chẳng đứa nào muốn rời khỏi đây. Về việc ngủ với khách, tuyệt đối theo ý con, con không muốn, ta cũng không ép, cốt sao con có thể làm cho mình có giá, kiếm tiền cho ta nhiều chút là được. Dù sao mấy việc nhớp nháp ấy cũng có đào rượu lo rồi.
Đoạn bà cười khẩy:
- Ăn sung mặc sướng, có kẻ hầu người hạ, sống trên đầu lũ đàn ông lắm tiền nhiều tật, lấy tiền của họ cung phụng mình, lại chả phải việc nặng nhọc, đâu ra việc nào lại an nhàn lắm tiền như vậy.
Thái Vy bỗng thấy ớn lạnh, ra cô rơi vào một nơi chẳng khác nhà thổ là mấy, nói như bà ta, nếu cô không kiếm được nhiều tiền, việc giữ thân đừng mong. Thái Vy thầm khóc trong lòng, sớm biết thế thì đã quý trọng cái mạng nhỏ mình hơn. Thấy cô trầm ngâm, bà ta lại thẽ thọt:
- Hôm kia, là bà năm làm loạn, ta đã phạt, sau này cũng không dám làm khó con cái gì. Đào Tuyết hôm nay đã dọn sang bên ta rồi, con có thể lên đó ở.
Rồi quay sang quát thằng Tũn:
- Tũn, sai người dọn dẹp phòng cũ của đào Tuyết, rồi dẫn cô đây lên. Mọi chuyện còn lại biết rồi chứ?
- Bẩm bà, đã rõ ạ.
- Uhm. Thôi trời cũng không sớm sủa, mau làm đi. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đoạn cũng đứng dậy, tươi cười nắm tay Thái Vy, vỗ vỗ, nói vài lời thắm thiết rồi rời đi.
Bà ta đi rồi, Thái Vy vẫn ngồi im không nhúc nhích. Trong màn vừa rồi, rõ là bà ta tự biên tự diễn, cô làm khán giả. Haiz. Trong phòng chỉ còn lại mình cô, thằng Tũn đã đi từ lúc nào, quả là một thằng hầu nhanh nhẹn, được việc. Cô bước ra trước hiên, trời đã chạng vạng tối. Trở thành một đào hát nổi tiếng nhất nhì Hà thành, để làm gì? Nói cách khác cũng là mua vui cho người ta thôi. Nhưng trước mắt cứ vậy đi đã.
Thằng Tũn đã dọn dẹp xong, căn phòng này ở trên lầu, cửa có rèm buông, giường gỗ chạm trổ khá đẹp, trên trải chiếu . Sát cửa ra vào còn có bàn trang điểm, mé trong tường có một tủ gỗ nhỏ, bên trong có vài bộ quần áo. Cũng không có mùi ẩm mốc. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tũn, cậu có biết cây hoa nhài không?
- Dạ thưa cô, cô cần gì cứ dặn, con bẩm lại bà năm.
- Ừ, tôi muốn đặt trước cửa một chậu hoa nhài. Tôi cũng muốn may vài bộ quần áo thay đổi. Còn nữa, tôi muốn cái Tí theo hầu tôi
- Bẩm cô, hết thảy mọi việc sẽ theo ý cô, bà lớn có dặn dò qua rồi, cũng đã sắp xếp đâu ra đó, còn hoa gì cô nói, nội ngày mai sẽ có.
Thằng Tũn vừa dứt lời, từ xa một con nhỏ chạy lại, chưa đến gần tiếng nó đã lanh lảnh:
- Cô chủ, quần áo của cô đây, con dẫn cô đi tắm rửa.
Cái Tí treo hai bộ áo dài vào trong tủ, bộ còn lại cầm trên tay, với lấy cái khăn xô, lật đật níu tay Thái Vy còn đang đứng nhìn. Thằng Tũn cũng vội cáo lui.
^O^
Nhà tắm được dựng sơ sài, nhưng tuyệt nhiên không có muỗi như cô lo sợ. Do xung quanh trồng rất nhiều bụi xả. Mùi xả thơm thơm tạo cảm giác dễ chịu. Cái Tí vừa vò mấy quả bồ kết vừa thắc mắc:
- Cô chủ, cuối cùng cô cũng đồng ý làm cái nghề này sao?
Thái Vy cười:
- Em thấy sao, cũng không có cách khác mà.
- Khổ thân cô.
Rồi nó lại sụt sịt,
- Nhà giờ không phải chỉ còn mình cô sao, cô phải sống sao cho không phụ lòng ông…
- Không phải ta còn mẹ với em sao?
- Mấy người đó nhẫn tâm vứt cô lại, chắc cũng chẳng thèm tìm cô đâu.
- Vậy thôi sau này đừng có nhắc đến mấy người đó nữa. Sau này ta sẽ lo cho em, còn ta thì còn em, chỉ cần em chịu khổ được, chúng ta sẽ có ngày tự do.
Cái Tí nghe vậy, cười toe toét:
- Em theo cô cả đời, em làm gì còn ai thân thích ngoài cô.
- Vậy được rồi.
Một chủ một tớ, xem như đã thân hơn, cứ thế chuyện trò luyên thuyên. Nên trong quá trình tắm rửa, cô cũng biết thêm nhiều điều. Ví dụ như cái miếng cứng cứng to cỡ ngón tay kia là miếng cau khô, dùng để chà răng, giống như mình đánh răng buổi sáng vậy.
30.08.2014
Chương 5
Nội dung thu gọn
Sau khi làm khô tóc, Thái Vy được dẫn đến nhà chính, trong nhà khá đông người. Có năm người ngồi trên phản, ba chiếu được trải dưới đất, mỗi chiếu có chừng chục người ngồi, ở giữa là mâm cơm canh. Thái Vy được dẫn đến ngồi ở mâm ít người nhất. sau mới biết, trên phản là năm bà lớn, trông coi nơi này. Chiếu một là đào chính, chiếu hai đào phụ, chiếu ba đào mới. Còn người ăn kẻ ở chắc ăn ở bếp. Từ khi cô bước vào, đủ loại ánh mắt đều dán lên người cô, khá là khó chịu, đào cũ thì khinh bỉ, đào mới thì ngưỡng mộ…Thái Vy cũng chằng buồn giương mắt đáp trả. Thời gian đầu cứ giả ngu là tốt nhất, nên cô cúi đầu, tay đan vào nhau ra vẻ bối rối. Chỉ đến khi bà lớn gõ gõ cái chén, mọi sự chú ý mới dồn lên bà. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hôm nay nhà ta có thêm đào nương mới, gọi là vậy nhưng chưa phải vậy, ta nói trước người này là ta chọn, không có cùng đẳng cấp với mấy cô, đừng có giở thói đành hanh bắt nạt người ta, ta biết được sẽ đuổi thẳng cổ. Mọi người dùng cơm đi, không còn sớm nữa, khách khứa sắp đền rồi.
Mấy ả đào chính lén lút bĩu môi, bực tức, nhưng cũng chỉ làm được thế, đào phụ cũng không quên ném mấy cái liếc về phía Thái Vy.
Mâm cơm có một nồi cơm trắng, một bát canh cua hoa thiên lý, một dĩa thịt gà kho, một dĩa đậu que xào, một hũ cà muối. Từ nhỏ cô đã thích ăn canh cua với cà, canh cua bà nấu là ngon nhất, những con cua đồng gạch đỏ au, ăn béo và thơm nức. Ăn xong, cô rủ cái Tí đi lòng vòng quanh sân sau, tuy chỉ ăn một bát, nhưng cô muốn vận động chút cho khỏe khoắn. Lát nữa sẽ có người qua dạy cô hát.
- Tí, lúc nãy người ta cho em ăn gì?
- Cơm ạ, cơm độn khoai.
- Vậy buổi trưa?
- Cũng vậy ạ.
- Chào cô!
Thái Vy gật đầu, chìa cái đùi gà huơ huơ trước mặt nó. Cái Tí tròn xoe mắt, nhưng nước miếng thì nhiểu cả ra miệng. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Eo ôi, gớm quá!
Thấy Thái Vy nhăn mặt, nó vội đưa tay quẹt, rồi cười hì hì:
- Cô chủ không ăn mà giấu cho em hả?
Thái Vy lắc đầu:
- Không phải, ta ăn không hết, nên nghĩ giấu mang cho em.
Nhìn cái Tí ngấu nghiến gặm đùi gà, mỡ dính bóng loáng cả mặt, Thái Vy bỗng thấy thương nó vô cùng.
- Chào cô!
Thái Vy giật mình, nhưng cũng không thất lễ:
- Chào thầy, thầy đến dạy tôi hát ạ?
- Vâng thưa cô!
- Vậy mời thầy theo tôi lên lầu.
Lên lầu nhưng cả hai chỉ ngồi trên cái ghế dài đặt trước cửa phòng. Người mà cô gọi là thầy, tuổi chắc gấp đôi cô, nước da rám nắng, nhưng đôi mắt rất sáng, cử chỉ cũng nhã nhặn. Đặt bộ phách trước mặt Thái Vy.
- Sau này tôi là người đệm đàn cho cô diễn, cô nghe câu một đào một kép chưa. Do thâm niên trong nghề, người ta trọng thì gọi tôi một tiếng thầy kép. Không biết danh tính cô thế nào?
- Tôi tên Thái Vy…
Bỏ lửng câu trả lời là do thái độ ngạc nhiên của thầy kép, thấy cô nhìn mình chằm chằm, ông vội cười :
- Tên lạ, nhưng mà cô không biết phường mình lấy họ Kiều sao, đào nương nào cũng phải lấy họ của nhà mà mình theo. Khi cô thành nghề, trong lễ ra mắt, cũng nên chọn trước cho mình một cái tên.
Thái Vy lẩm bẩm trong miệng “ Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân-Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung”. Rồi cô liếc nhìn thầy kép cười:
- Kiều Bích Nguyệt
Chỗ ở của các đào tách biệt hoàn toàn với lầu tiếp khách. Ở đây có tồng cộng sáu dãy nhà, một dãy nhà kho, bếp núc, nhà ngủ của tôi tớ. Một dãy nữa nối tiếp là chỗ sinh hoạt chung, cũng là chỗ các đào tụm năm tụm ba trước khi ra diễn, hoặc cùng tập với các kép. Phòng nghỉ của các đào cũng chiếm hai dãy. Hai dãy còn lại dùng để tiếp khách, và là chỗ ở của năm bà. Xem ra phường hát họ Kiều này lớn nhất nhì Hà thành. Lần trước có nghe thầy kép nói qua, họ Đông, Kiêu và Xuân là ba phường cô đầu nổi tiếng nhất, vẫn thường xuyên tranh khách của nhau, những phường còn lại xem như râu ria, không ai để tâm tới.
30.08.2014
Chương 6
Nội dung thu gọn
Bà ngoại Thái Vy là con của một nghệ nhân ca trù, thế nên từ nhỏ cô đã sớm quen với làn điệu của nó. Âm luật đều rành, nhưng do không thường xuyên luyện tập, nên bây giờ hát không được mượt mà cho lắm. Thái Vy cúi xuống ngắm ngía những bông hoa trắng ngần đang rung rinh trong gió, từ ngày đặt chậu cây này ở đây, trong phòng Thái Vy lúc nào cũng có một mùi hương thơm rất nhẹ, chỉ đủ kích thích khứu giác. Cái Tí cũng thích, nên hay ngắt vài bông về để dưới gối ngủ.
Hôm nay thầy kép không lại, Thái Vy mon men đến gần gian lầu chính, bọn hầu cũng đã quen mặt cô nên không cản. Cô đứng nép bên một gian ngó vào trong, có đào Hà đang biểu diễn, giọng ca, nhịp phách, tiếng đàn đệm, cả đôi mắt lúng liếng đưa tình, bộ dạng say như điếu đổ của đám đàn ông, không rõ say rượu, say giọng hát, hay say người…
“Non xanh xanh, nước xanh xanh
Sớm tình, sớm tình, tình sớm, trưa tình, tình trưa
Ấy ai tháng đợi năm chờ
Mà người ngày ấy bây giờ là đây
Hồng Hồng Tuyết Tuyết
Mới ngày nào còn chửa biết cái chi chi
Mười lăm năm thấm thoắt có xa gì
Nghoảnh mặt lại đã tới kỳ tơ liễu…”
Đứng lâu cũng không hay, cô xoay người rời chỗ nép, đi loanh quanh xem xét rồi mới trở về. Sáu dãy nhà nhưng chỉ có hai cửa chính. Cửa lớn ban ngày thường đóng, đến đêm mới mở. Cửa phụ nhỏ, chỉ đủ hai người cùng đi, là nơi ra ra vào vào của đám tôi tớ lo việc bếp núc, đồng ruộng. Vào trong phòng, cô cài then lại, lôi bộ phách ra, bắt đầu nhẩm hát:
“Ngã lãng du thời khanh thượng thiếu
Khanh kim hứa giá, ngã thành ông
Cười cười nói nói sượng sùng,
Mà bạch phát với hồng nhan chừng ái ngại
Riêng một thú Thanh Sơn đi lại Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khéo ngây ngây
Khéo ngây ngây dại dại với tình
Đàn ai một tiếng dương tranh?”
Hát một bài ca trù, cũng như trút hết tâm huyết vào một việc gì đó vậy, cảm thấy sau mỗi câu chữ đều nặng trĩu tâm tình, người hát như rơi vào không gian do chính mình tạo ra, rồi dẫn người nghe cùng đắm chìm trong đấy. Đến khi cảnh tan, lòng người luyến tuyến không nguôi. Cũng như trong một giấc mộng đẹp, có mấy ai muốn tỉnh dậy?
Thái Vy đưa tay ra nghịch những giọt mưa khuya rơi xuống từ mái gianh, hơi lạnh khiến cô nhảy mũi vài cái. Lại nhớ đến hình ảnh xiêu vẹo của mình trên sân thượng, mới đó mà tưởng như xa lắm rồi. Lúc xưa cô cũng rất thích ngắm mưa, thật ra mưa thì có gì đẹp đâu, nhưng nó lại giúp cho người ta có cái cớ để mà trầm ngâm, để mà buồn vu vơ. Với Thái Vy, mưa còn gắn liền với ký ức không vui thuở nhỏ, cha và mẹ cãi nhau, luôn luôn như thế, họ hễ đụng mặt là cãi nhau, Thái Vy cực ghét những âm thanh chát chúa làm tổn thương nhau ấy, nên cô thường bỏ ra khỏi nhà, đi lang thang, cho đến khi mỏi chân cô mới dừng lại và khóc, khi ấy trời cũng bắt đầu mưa, những giọt nước mưa lạnh ngắt hòa cùng nước mắt nóng hổi trên mặt cô, quyện lại và cuốn trôi đi. Lúc ấy, Thái Vy thấy tâm trạng thoải mái hẳn. Từ đó, nếu trời không mưa, mỗi khi có chuyện đau đầu, cô lại đứng dưới vòi hoa sen, cho đến khi cảm thấy ổn.
( Lời tác giả: Ta có một số vắn tắt cho những bạn nào thắc mắc
1. Ca trù là gì? Ca trù là một môn nghệ thuật rất kén người nghe, được xem là thú vui tao nhã, có phần thời thượng của người xưa.
2. Hát ca trù thực chất là hát ả đào . Trù là tên một thẻ làm bằng tre, dùng để thưởng cho các đào nương thay tiền mặt, sau đó các đào nương dùng thẻ này đổi ra tiền. Người ta gọi là hát thẻ ( ca trù )
3. Khi đào nương biểu diễn, sẽ vừa hát vừa gõ phách, được thầy kép đệm đàn và được cầm chầu gõ trống.
4. Thầy kép: là người gảy đàn giỏi, có uy tín, loại đàn sử dụng là đàn Đáy. Nếu người đánh đàn là con gái thì được gọi là Đào đàn
5. Cầm chầu: là người gõ trống
6. Khách nghe thường được gọi là quan viên. Con các quan Phủ, Huyện gọi là quan viên tử, được miễn tạp dịch trong làng. Xưa, người có thể trả tiền cho canh hát thường phải giàu có hoặc con nhà quan lại, gia thế.), sau đó người ta dùng chung để chỉ khách phong lưu.
30.08.2014
Chương 7
Nguồn: truyenvip.com
Nội dung thu gọn
Sebastian nghiêng người, dựa một bên vai vào khung cửa, dáng đứng trông thật phiêu diêu anh tuấn. Lôi điếu xì gà ra định hút, nhưng nghĩ thế nào lại bỏ vào hộp. Anh chống tay vào lớp kính mờ hơi nước, mắt nhìn vô định.
- Lại mưa rồi à? Để tôi nói với gã kia, dời lại mai.
Thấy Sebastian nhìn ra ngoài thở dài, James tưởng cậu ngại mưa. Sebastian xoay người lại cười,
- Vì vài giọt mưa mà bỏ cái hẹn này thỳ hơi lãng phí. Cậu bảo gã kia cứ như cũ mà làm.
James nheo mắt:
- Chà chà, tớ thật muốn xem mặt mũi cái cô đầu lừng danh gì đó, xem có gì hơn Rosy không mà hút hồn cậu vậy.
- Cậu đừng có nhắc đến Rosy nữa, với tớ, giờ cô ấy cũng như chiếc đồng hồ thôi.
James lắc đầu, vỗ mạnh vào vai Sebastian:
- Ok, ok, không nhắc, không nhắc. Tớ đi trước nha. Gã kia chắc sắp qua rồi đó.
James đi rồi, Sebastian rút điếu xì gà ra, lần này thỳ anh hút. Một số kí ức chợt ùa về, vui có buồn có, nhưng chủ đạo vẫn là màu xám xịt.
Sebastian Velmont sinh ra và lớn lên trong một gia đình có dòng dõi hoàng tộc. Cha là công tước xứ Edinburgh, Philip Velmont. Trước Sebastian còn có anh trai Ryan và chị gái Camila.Tuy nhiên do tính cách mạnh mẽ, thích tự do và vô cùng sợ những nghi thức, lễ nghi rườm rà, nên từ khi bảy tuổi, anh đã trốn ra ở riêng. Đầu tiên, để có được một căn phòng nhỏ làm nơi chui ra chui vào, sebastian đã bán chiếc đồng hồ vàng mà cha anh tặng vào dịp sinh nhật thứ năm của mình. Sebastian còn nhớ, có một lần khi cha thấy anh ngồi ngắm ngía chiếc đồng hồ một cách hạnh phúc, ông đã gọi quản gia đến hỏi “ Seba lấy đâu ra chiếc đồng hồ vàng đó thế?”. Đến khi lão quản gia lễ phép thưa “ Chính ngài đã tặng cho hoàng tử vào dịp sinh nhật thứ năm của cậu ấy” thỳ ông mới gật gù tỏ vẻ đã nhớ ra. Sebastian thất vọng vô cùng. Sau đó, vào sinh nhật thứ sáu, seba lại nhận được một chiếc đồng hồ vàng nạm kim cương lấp lánh. Cậu chạy tới hỏi lão quản gia xem những sinh nhật trước cậu nhận được gì, không ngoài dự đoán, chỉ một thứ cho tất cả sinh nhật. Do Philip Velmont cực thích đồng hồ, ông giành riêng một dãy nhà để phục vụ cho sở thích ấy. Bởi thế khi bán chiếc đồng hồ, Sebastian trái lại cảm thấy vô cùng thích thú. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khi Sebastian lang thang khắp phố nghĩ cách kiếm tiền, thỳ cậu thấy một vài người đàn ông đứng đàn hát, trước mặt là một cái khăn tay, hoặc cái mũ. Người đi đường đứng xem khá đông, trong đó có cả cậu. Mỗi khi hát xong một bài, người đứng xem đều thảy vào trong mũ hoặc khăn tay của họ một hoặc hai đồng lẻ. Sebastian tươi cười rạng rỡ. Ngày hôm sau cậu ra tiệm nhạc cụ mua một chiếc kèn Harmonica loại mắc, loại kèn này từ hồi năm tuổi cậu đã thành thạo, đây là một hành vi nhằm chống đối việc bị ép buộc học môn violon nhàm chán, bây giờ xem ra lại có ích. Tối tối, sau khi dùng bữa xong, cậu chạy ra quảng trường xem lượng qua lại, tìm kiếm vị trí thuận tiện. Một tuần sau, bất cứ ai đi qua lối rẽ vào quảng trường đều bị cuốn hút bởi cậu bé có gương mặt như thiên thần, đầu đội nón len màu đỏ, làm nổi bật làm da trắng sáng, hai má hơi hồng hồng, không biết vì xấu hổ hay lạnh. Việc một cậu nhóc bảy tuổi ngồi ngoài đường thổi Harmonica kiếm tiền thực sự thành tâm điểm chú ý, chẳng bao lâu không ai là không biết đến cậu nhóc dễ thương, thân thiện có nụ cười rực rỡ như mặt trời, ai ai dù bận thế nào, dù vội cỡ mấy khi đi qua cậu, cũng nán lại để nghe cậu thổi một đoạn nhạc, nhận lấy nụ cười cảm ơn của cậu, và không quên thảy vài đồng bạc vào chiếc khăn tay được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Tuy nhiên mọi chuyện không êm ả như cậu nghĩ. Vào một buổi tối, khi trời đã khuya. Sebastian đang đủng đỉnh đi về thỳ bị một toán chặn lại. Một toán ở đây là bốn người, một ông già chơi đàn ghita, một người đàn ông trung niên biểu diễn kịch câm, một gã chơi violon, và một cô bé có giọng hát như thiên thần. Sebastian hơi sững sờ, nhưng chỉ giây lát cậu lấy lại bình tĩnh, lên giọng trước:
- Có một cách để mọi người đều có lợi, nếu muốn kiếm tiền nhiều và đều, thỳ chúng ta có thể hợp tác. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ba người đàn ông nhìn sebastian chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó vui vẻ nói:
- Chúng tôi đến để hỏi cậu có bí quyết gì mà thu hút được nhiều người như thế. Hoàn toàn không có ý gì xấu đâu. Nếu cậu không muốn chia sẻ, cậu cứ việc đi tiếp. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sebastian cười tươi:
- Cháu biết mọi người không phải người xấu, cháu cũng muốn giúp mọi người. Thế này đi, chúng ta từ giờ là một đội.
30.08.2014
Chương 8
Nguồn: Truyenvip.com
Nội dung thu gọn
Theo ý kiến của Sebastian, một đội gồm năm người cùng tập trung một chỗ duy nhất. Phân lượt mà biểu diễn. Người này phụ họa người kia. Như khi bác Born diễn kịch câm, Sebastian sẽ là nhân vật phụ họa, còn anh Tim đánh violin xuyên suốt theo câu chuyện. Hoặc khi bé Bella khoe giọng hát trong trẻo cao vút, sẽ có ông Tom đệm ghi ta. Hay là màn kết hợp ăn ý giữa Harmonica của Sebastian cùng ghita điêu luyện của ông Tom…Phải nói chiêu này cực lợi hại. Lượng người đứng xem càng ngày càng đông. Đến nỗi ông chủ rạp hát lớn nhất ở Edinburgh cũng đích thân mời họ đến kí hợp đồng biểu diễn.Đối với toàn đội, đây chính là thành công ngoài mong đợi. Tuy nhiên tin này lọt đến tai công tước Philip, thỳ đối với Sebastian chính là thảm họa. Cậu bị lôi về cung điện, sau khi nhận trừng phạt phải đóng cửa tự suy nghĩ ba tháng, suốt ba tháng cậu chỉ có chiếc đồng hồ vàng_cái mà đã được bán cho tiệm cầm đồ, không biết bằng cách nào mà quay lại nằm chình ình trên bàn. Lên chín tuổi, Sebastian được gửi đến một trường quý tộc ở Pháp, với ý chỉ của một cậu bé chưa tròn mườituổi, cho dù có quật cường đến đâu cũng không thể thay đổi số phận. Sau khi nhận thức được điều đó, cậu ra sức học tập, vừa mong mau chóng đến mười tám tuổi. Với thành tích luôn đứng đầu toàn trường. Sebastian khi ấy là niềm ao ước của biết bao cô gái. Một hoàng tử xứ Edinburgh điển trai, xuất chúng lại khôn khéo trong cách giao tiếp, chừng ấy đã đủ để các nàng mê mẩn, huống hồ Sebastian lại sở hữu vũ khí đặc biệt chết người, chính là đôi mắt đẹp hút hồn cùng nụ cười đầy ma mị. Bạn bè đều gọi anh la chàng trai “ba giây”, tức là có thể đốn ngã tim các thiếu nữ mới lớn chỉ trong ba giây gặp gỡ. Tuy nhiên Sebastian lại không thuộc dạng người buông thả. Khi vừa bước chân vào năm hai đại học. Chàng trai “ba giây” cuối cùng cũng đổ trước Rosy, hoa khôi của bộ môn Triết học khô khan. Để có được tình yêu của Rosy, Sebastian phải mất ba tháng ròng rã. Con trai thỳ hả dạ “cuối cùng hắn ta cũng biết mùi vị của theo đuổi là như thế nào”, con gái thỳ hậm hực ghen tị “ sao cô ta may mắn đến vậy”. Rosy không phải là một cô nàng nóng bỏng. Rosy thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp mang thần thái tiểu thư của một gia đình quyền quý. Ở cô luôn toát lên vẻ lãnh đạm, cách cư xử rất chừng mực, và có một lối sống nghiêm túc. Nhưng Sebastian thích, thế là đủ.
Mối tình kéo dài ba năm rồi đứt đoạn, Rosy lên xe hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người, trong đó có cả Sebastian. Các cô gái cười thầm, hy vọng mình là người may mắn tiếp theo. Các chàng trai cũng cười thầm, họ cảm thấy may mắn cho Rosy. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lí do Rosy rời xa Sebastian, cũng như lí do Sebastian yêu Rosy, anh đều không biết. Lúc này bạn thân của anh, James nảy ra ý tưởng dẫn anh đi giải khuây. Chú của James có một đồn điền cao su bên Việt Nam, hiện giờ chú ấy có công chuyện phải về nước trong vài năm, đã có người bản địa trông coi, nhưng vẫn là không tin tưởng được, nên đã nhờ James qua đó, tiền công dĩ nhiên rất hậu hĩnh, và việc này James cũng nhận vài lần rồi, tuy nhiên thời gian ở lại ngắn, nên chưa có đi đâu thăm thú được. Sebastian tuy hiếu kì nhưng vẫn lưỡng lự. Đến khi James ra sân bay thỳ Sebastian mới hớt hải xách vali chạy qua chạy lại, nháo nhác tìm kiếm. Cũng may mà tìm thấy nhau. James cười ha hả:
- Nguyên nhân gì khiến cậu đến phút chót mới đổi ý vậy? Sớm biết, tớ đã mua vé chuyến trước, cho cậu khỏi kiếm ra, ha ha
Sebastian còn đang thở vì mệt, dứ dứ nắm đấm trước mặt James, điệu bộ hung dữ: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cậu coi chừng. Là cha tớ, ông ấy kêu về, gặp mặt hoàng gia gì đấy, tớ không rõ. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy việc đi với một người như cậu, tuy có mất giá chút nhưng vẫn hơn!
James ôm chầm lấy cậu bạn thân, bỏ qua những lời khinh thường kia, biểu cảm xúc động:
- Cậu khá lắm, không bỏ rơi tớ.
Sebastian vội đẩy James ra, tiện tay đấm nhẹ cậu ta một cái:
- Giờ thỳ tớ bắt đầu thấy hối hận rồi đấy, hay ta tạm biệt ở đây đi.
James vội vàng chạy như bay đi mua vé, rồi lại chạy như bay đi gửi hành lí của Sebastian. Nhận lấy vé từ James, Sebastian điềm nhiên nhét vào túi áo, nói nhỏ với James:
- Tiền vé, phí ăn ở, cậu lo.
James thấy lùng bùng lỗ tai, đúng là gã khốn mà, thừa nước đục thả câu.
30.08.2014
Chương 9
Nguồn: truyenvip.com
Nội dung thu gọn
Đến Việt Nam, đầu tiên là qua xem xét công việc ở đồn điền cao su. James nói có vô sỉ đến đâu thỳ cũng phải giữ chữ tín với người nhà ( T_T). Trước quan niệm ấy Sebastian chỉ biết buông một câu “ Không ngờ vẫn còn sót lại một mảnh lương thiện trong đầu cậu”. James nhún vai, cười vang. Cậu ta giành một tuần sắp xếp, kiểm tra sổ sách, nhân công, cũng như dạo một vòng xem xét tình hình, lại được báo cáo sắp đến đợt thu mủ, cần tuyển thêm người, James quyết định ra ngoài Bắc.( Lời tác giả: tuyển người ở xa, để họ không có nơi trốn về, bươc chân vào đây giống như một đi không trở lại vậy đó, người được thuê, thỳ gia đình người đó sẽ được trả trước một khoản tiền. Rất nhiều nhà tham tiền, nên dẫ cho con cái đi làm cao su, sau không mấy ai là có con trở về cả, mới hối hận.) Chuyến đi Hà Nội này, sẽ kết hợp giữa công việc với du lịch như đã hứa với Sebastian. James nói khi vòng lại Nam, giao đám nhân công tuyển được cho quản lý ở đó, thỳ sẽ làm vài tour du hí trong Nam, sau đó cuốn gói về nước. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mới đó mà thấy nhớ mấy em ở Pháp ghê cơ! James ca cẩm.
Sebastian khinh bỉ nhìn cậu ta:
- Đấy là phong thái của một hoàng tử đó hả?
James nheo mắt đánh giá:
- Ra suốt ngày ôm chai rượu thủ thỉ, quên ngày đêm mới là phong thái của hoàng tử hả?
Sebastian gấp cuốn sách đang đọc, bổ nhào về phía James, nhanh như cắt cậu ta nhảy khỏi ghế sopha, trợn mắt nhìn Sebastian:
- Cậu định đè bẹp sự thật hả.
Sebastian cười nham hiểm:
- Tớ sẽ cho nó nát bét luôn.
James ra vẻ sợ hãi, cầu xin. Cứ thế hai người ồn ào cả khách sạn.
James và Sebastian trên đường ra Hà Nội, đã tuyển đủ người. Phải nói khá dễ dàng, do ở những tỉnh đi qua, cuộc sống của họ quá kham khổ, khi nhìn thấy những đồng bạc lấp lánh, họ mừng rớt nước mắt. Một người đi làm mà cứu cả nhà khỏi chết đói. Những gia đình không có con được chọn, họ gào khóc thảm thiết. Sebastian nghĩ đến viễn cảnh xa xôi, khi những cắc lẻ cuối cùng tiêu hết, họ sẽ như thế nào? Lại mong có người đến đưa bạc, và lấy đi đứa con của mình? Những người ở đây cần là một chế độ và một cách sống khác. Biết thế, nhưng Sebastian cũng không có quyền hạn gì mà can thiệp, ở một đất nước chiến tranh, cần giữ thái độ trung lập,thế nên anh nói James cho họ nhiều tiền chút, coi như giúp họ kéo dài hy vọng.
Đặt chân đến Hà Nội, Sebastian mới thấy quyết định của mình thật đúng đắn. Trừ con người nơi đây anh chưa thể tìm hiểu do cách biệt ngôn ngữ, còn lại từ món ăn đến cảnh đẹp, chỗ nào cũng lưu luyến không nỡ rời. Hà Nội không xa hoa như Paris, London, không mỹ lệ như NewYork…nói chung là còn nhiều lạc hậu, thế nhưng chính sự yên lặng, trở mình chậm trễ đó lại tạo nên nét hấp dẫn đặc thù, khiến Sebastian thật muốn định cư ở đây.Người dân Hà Nội di chuyển phần nhiều bằng xích lô do người kéo, trong khi bên Anh, người ta sử dụng ngựa, và có cái thùng xe phía sau. Bên này ô tô rất ít, người sử dụng thường là người có chức quyền hoặc vô cùng giàu có. Cách ăn mặc của tầng lớp trên lao động, có phần Tây hóa. Nhưng ấn tượng nhất là cách ăn mặc của những thiếu nữ, họ mặc rất kín đáo, áo dài tay, lại có hai vạt dài xẻ từ phần eo trở xuống, vạt dài đến qua đầu gối, cài nút xéo, có cổ hoặc không. Quần lụa mặc bên trong. Lại còn lớp áo ren khoác nhẹ bên ngoài, hoặc choàng khăn qua vai. Tóc buộc hờ ngang lưng, hoặc bện lại búi cao. Trông duyên dáng thùy mị vô cùng, một vẻ đẹp dịu dàng say đắm lòng người. Và vì sự đắm say này mà anh đã gặp phải một chuyện dở khóc dở cười. Chiếc vòng cổ ngọc trai của người mẹ quá cố, mà anh luôn mang trên người từ nhỏ đã bị vẻ đẹp đậm đà Á Đông ấy cuỗm lấy cùng đống giấy tờ tùy thân.. Chính vì không ngờ tới thủ phạm lại là một liễu yếu đào tơ, nên đã sững sờ để thủ phạm cùng vật thân yêu kia chạy mất. Việc tạm thời không thể trở về nước trong ít nhất nửa năm không làm Sebastian sôi máu bằng việc mất đi di vật của mẹ. Sebastian ngay sau đó đã chi tiền cho người đi tìm kiếm xa gần, tất cả các cửa tiệm kim hoàn cũng như cầm đồ, mong chóng tìm lại vật đã mất. Mặt khác do James đã lên lịch thưởng thức các thú vui của giới thượng lưu nơi đây, Sebastian dù nóng lòng với chiếc vòng cổ nhưng cũng đành đi để giết thời gian. Địa điểm cuối cùng mà James cùng Sebastian muốn tìm hiểu là phường cô đầu. Nghe nói ở đó có những cô gái xinh đẹp lại hát hay vô cùng, hơn nữa loại nhạc này tuy hay nhưng kén người nghe. Như thế cũng đủ biết, rất đáng để xem. Đến lúc này, chiếc vòng cổ vẫn bặt vô âm tín. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không nghĩ tại đây, Sebastian lại có cuộc gặp gỡ “không ngờ” với Thái Vy, mà theo như Sebastian, đây đúng là cuộc gặp gỡ định mệnh đầy thú vị.
Ngay khi nhìn thấy Thái Vy, Sebastian đã gần như không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, anh cười một cách vui sướng ( Lời tác giả: ta lại thấy hắn cười nham hiểm T_T ). Tuy nhiên đó là chuyện sau khi Thái Vy chính thức trở thành đào nương nổi tiếng Hà thành, còn bây giờ, cô vẫn đang từng bước cố gắng.